Ngày hôm sau, khi tôi thức dậy, bên cạnh đã không còn ai.

Tôi đưa tay sang, gối chăn đã lạnh lẽo tự bao giờ, có lẽ người đàn ông ấy đã rời đi lâu.

Tôi vừa định vào phòng tắm thì bên trong truyền ra tiếng nước chảy.

“Ai?”

Tôi hoảng sợ.

Lúc này, một người giúp việc bước ra từ trong phòng tắm, nhìn tôi với ánh mắt xin lỗi: “Cô Tống!”

“Sao cô lại tới vào giờ này? Không phải ngày nào cô cũng tới vào buổi chiều sao?”

Tôi hơi nghi ngờ nhìn người giúp việc kia, tuy thường ngày chuyện dọn dẹp trong nhà đều do một tay cô ấy lo liệu.

Nhưng sau chuyện hôm qua, không hiểu vì sao tôi lại cảnh giác với mọi thứ xung quanh mình.

Người giúp việc cung kính đáp: “Ông chủ đã phái người tới đón tôi vào buổi sáng để tôi đến dọn dẹp vệ sinh.”

Tôi cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái nên đi tới gần phòng tắm.

Bên trong đã được quét dọn gọn gàng, chiếc áo tắm màu xanh hôm qua Lý Hào Kiệt mặc cũng không còn treo ở chỗ cũ “Áo tắm đâu? Cái màu xanh dương ấy!”

“À, cái đó ạ! Tôi vừa tới đã thấy nó bị vứt dưới đất nên cầm đi giặt luôn rồi ạ!”

Người giúp việc giải thích.

“Vậy à!”

Tôi trả lời. Không biết vì sao, trong lòng tôi cứ cảm thấy có gì đó rất lạ nhưng không rõ ở đâu.

“Em có thể luôn theo sau người, tựa chiếc bóng đuổi bắt ánh sáng trong mơ.”

Khi tôi muốn hỏi thêm một chút, trong phòng ngủ vang lên nhạc chuông điện thoại. Không cần xem, tôi cũng biết người gọi là Khương Thanh.

Tôi vừa nhấn nút nhận cuộc gọi thì cô gái bên đầu kia đã thét lớn: “Đã mấy giờ rồi mà sao em chưa tới hả? Chị đây đang tức lắm đấy!”

“Xin lỗi, xin lỗi chị! Em ra ngay đây!” Tôi ngẩng đầu thoáng nhìn qua đồng hồ, đã hơn mười một giờ rồi. Đêm qua tôi ngủ trễ nên ngủ quên đến giờ mới dậy.

Tôi cúp điện thoại, sửa soạn qua loa một chút rồi thay đồ.

Tôi vốn định ngồi taxi nhưng vừa ra khỏi cửa, tôi đã thấy xe của Lý Hào Kiệt đang đậu ở cổng.

Thấy xe của anh, tôi có hơi hoảng hốt. Tưởng anh muốn đưa tôi đi, tôi nhanh chóng chạy tới chỗ ghế phụ, vừa mở cửa xe, định chào anh thì…

“Cô Tống!”

Người đàn ông trong xe đã chào tôi trước.

Là Dương Trung.

Giờ phút này, tôi không giấu nổi sự mất mát trong lòng nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười, ngồi vào chỗ ghế phụ: “Thư ký Dương, là anh à!”

“Vâng, tổng giám đốc Lý bận việc nên bảo tôi đến đưa cô đi.”

Dương Trung cung kính trả lời.

Tôi chỉ ừ một tiếng, trên đường đi, cả hai không nói một câu. Khi sắp tới nhà Khương Thanh, tôi mới mở miệng: “Thư ký Dương, đêm qua Lý Hào Kiệt đã đi đâu? Anh có biết không?”

“Buổi tối hả? Tôi cũng không biết, thời gian làm việc của tôi đa số là vào ban ngày, khi đó tôi mới đi theo tổng giám đốc Lý.”

Dương Trung thản nhiên đáp.

Anh ta trả lời rất máy móc, hơn nữa ngữ điệu còn rất nhanh.

Như thể anh ta đã chuẩn bị sẵn câu trả lời này, chỉ đợi tôi hỏi thôi vậy.

Tôi biết Lý Hào Kiệt giấu mình việc gì đó, nhưng tại sao anh lại không dặn dò thư ký trước chứ?

Xe nhanh chóng chạy tới nhà Khương Thanh.

Tôi cầm món quà lên lầu.

Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên tôi gặp mặt chị ấy sau khi mặt bị biến dạng

“Cốc cốc cốc!” Tôi gõ cửa.

Chưa được ba giây, cửa đã được mở. Cô gái bên trong dang hai tay ra ôm tôi: “Ôi, đã lâu không gặp! Nhớ muốn chết rồi!”

Chị ấy cúi đầu nhìn hai món quà trên tay tôi, miệng cười tủm tỉm bảo: “Ha ha, đã nói không cần mang quà rồi mà em còn nhọc lòng như thế làm chi.”

Nói xong, chị ấy cầm lấy hai món quà, đầu ngẩng lên nhìn gương mặt đang đeo khẩu trang của tôi: “Ôi chao, tới nhà chị thôi mà em còn trang bị đầy đủ như thế. Em càng ngày càng có dáng vẻ của một phu nhân nhà giàu đó!”

Khương Thanh tự nghĩ tự nói, một tay giơ lên tháo khẩu trang của tôi xuống khi tôi còn chưa kịp phản ứng.

Khoảnh khắc đó, vẻ mặt vui sướng của chị ấy cứng lại, biến thành biểu cảm ngạc nhiên chỉ trong tích tắc: “Sao mặt em lại thế này?”

“Hầy, nói ra rất dài!”

Tôi đưa chân bước vào, hôm nay, nhà Khương Thanh khá gọn gàng sạch sẽ. Tôi nhanh chóng tìm được một chỗ để ngồi xuống.

Khương Thanh ngồi đối diện với tôi.

Trong khoảng nửa tiếng, tôi nói hết toàn bộ từ việc bị Tống Duyên Minh bắt cóc, bị gã da đen nhiễm HIV mà chị ta thuê đưa ra nước ngoài, rồi được Lý Hào Kiệt tìm thấy và việc quyết định phẫu thuật thẩm mỹ cho Khương Thanh nghe.

Chị ấy nghe xong thì sợ ngây người: “Sao Tống Duyên Minh kia không biết xấu hổ như thế! Cô ta còn dám chạy trốn à! Tốt nhất đừng để chị bắt gặp ở nước ngoài, nếu không chị chắc chắn sẽ lột da cô ta.”

“Vâng vâng, chị gái của em!” Hôm nay là sinh nhật Khương Thanh, tôi thật lòng không muốn kể nhiều chuyện phức tạp như vậy cho chị ấy nghe.

Tôi cầm hai món quà, đưa cho chị ấy rồi cười nói: “Một trong hai món quà này là của em tặng chị, món còn lại là người khác tặng chị.”

“Còn người khác nữa à?”

Khương Thanh nghi hoặc nhìn tôi.

Tôi thần bí gật nhẹ một cái.

Khương Thanh dứt khoát mở món quà của tôi ra trước, khi chị ấy nhìn thấy đôi giày cao gót bên trong thì trên mặt hiện lên sự hưng phấn: “Oa, đây là bản giới hạn!”

Khương Thanh mau chóng lấy giày ra, ướm vào chân rồi đi một vòng trong phòng.

Sau khi cởi ra, chị ấy dùng tay phủi đế giày rồi tới gần tôi với vẻ mặt ngất ngây, đôi môi đỏ trao tôi một nụ hôn: “Chị rất thích món quà này!”

“Chị thích là tốt rồi!”

Tôi cố ý nói như vậy, không để lộ ra món nào do mình tặng.

Thật ra, tôi còn chưa mở quà của Ngô Tiến An ra nên cũng không biết bên trong là thứ gì.

Khương Thanh cất giày vào hộp, sau đó thuần thục mở chiếc hộp màu tím ra.

Trước mắt là một chiếc vòng tay phong cách Bohemian màu sắc rực rỡ đang nằm lẳng lặng bên trong.

Rất đẹp mắt, rất phô trương.

Khương Thanh lấy vòng ra khỏi hộp, đeo vào tay rồi lắc lắc vài cái, trên mặt lại không có chút biểu cảm dư thừa nào.

Tôi cũng không nhìn ra chị ấy đang vui hay khó chịu.

Tôi cứ ngỡ rằng Khương Thanh không thích thứ này, khi tôi đang định nói cho chị ấy biết chiếc vòng tay đó do Ngô Tiến An tặng, chị ấy đã lên tiếng trước: “Đây là do ai tặng thế? Người này rất hiểu chị đấy!”

“Hả?”

Tôi có hơi bất ngờ, nhìn chị ấy.

Khương Thanh đeo vòng tay, quay đầu nhìn tôi: “Phải, chị biết giày cao gót là do em tặng, thế cái vòng tay này là do ai tặng? Chị cảm thấy mình phải làm quen với người có đôi mắt tinh tường như vậy.”

“Cái này…” Nghe chị ấy nói xong, tôi lập tức không biết nên mở miệng thế nào.

“Không phải là Lý Hào Kiệt nhà em tặng chị đây chứ?” Khương Thanh thấy tôi khó xử thì trêu chọc: “Ôi, sao trước kia chị không cảm thấy anh ta hiểu phụ nữ như thế…”

Khi Khương Thanh nhắc tới “hiểu phụ nữ”, dường như chị ấy nhận ra điều gì đó.

Chị ấy hỏi tôi với vẻ mặt buồn bực: “Không phải là do Ngô Tiến An tặng chứ?”

Truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!

“Đúng vậy!” Tôi bất đắc dĩ gật đầu, nhớ tới Lý Hào Kiệt đã nói đỡ cho hắn khi chuyện ngày đó bị vạch trần, tôi cũng chỉ có thể nói: “Lúc em đi mua quà thì trùng hợp gặp anh ta!”

“Gặp anh ta? Khẳng định là anh ta đi mua quần áo với người phụ nữ nào đó rồi!”

Đúng, Khương Thanh quả thật rất hiểu con người Ngô Tiến An.

Đưa quà xong cũng đã qua giờ cơm trưa.

Tôi và Khương Thanh ra ngoài dạo phố. Sau khi chị ấy mua rất nhiều quần áo, chúng tôi mới quyết định tìm một quán cafe để nghỉ chân một lát.

Khi hai chúng tôi vừa định tiến vào một quán cafe thì bỗng nhiên thấy một cặp nam nữ đang đi ra khỏi quán cafe kiểu Pháp cách đó không xa.

Một người mặc áo khoác đen, một người mặc áo choàng trắng.

Đứng chung với nhau giống như một cặp đẹp đôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play