Hôm sau cả hai đứa dậy muộn, Lập Hạ dậy trước có dán lên tủ quần áo của Nhất Lâm một tờ giấy note, dòng chữ siêu nắn nót:

"Nhất Lâm, ở nhà có việc nên phải về trước, cảm ơn em về bộ đồ và chỗ ngủ nhé! Chị sẽ qua đó thường xuyên. Đồ ăn sáng chị nấu cho Nhất Lâm để ở trên bàn của Nhất Lâm đó, sữa chị để trong bình giữ nhiệt nên sẽ khá nóng, Nhất Lâm lúc uống nhớ cẩn thận kẻo bỏng nha."

"Đúng là một người ấm áp và dịu dàng, không biết chị ấy đã tìm được nam nhân của đời mình chưa nhỉ?" Trình Nhất Lâm cầm tờ note lên đọc rồi cười tủm, cậu tự dưng nhìn ra Hạ Nhi đang nằm bành trướng trên giường mình rồi khẽ lắc đầu so sánh:

"Chả bù ai kia động tí là như bà chằn, tướng ngủ thì chả giống con gái chút nào hết."

Hạ Nhi cựa mình dậy, Nhất Lâm giật mình rồi quay đi chỗ khác, bối rối bước nhanh vào phòng tắm.


.........

Hạ Nhi với Nhất Lâm đi lên chỗ ngồi của mình, đứa con gái bàn trên vừa thấy bóng dáng hai đứa liền quay lại bắt chuyện:

"Học với nhau cũng lâu rồi mà chưa biết tên hai cậu nhỉ? Đúng như lời mẹ tôi nói, lên đại học có khi học cùng nhau hơn 4 năm trời còn không cả biết hết tên các bạn cùng lớp nữa."

Lần đầu Hạ Nhi thấy có người muốn bắt chuyện làm quen với mình thì hào hứng lắm, mắt nó sáng rực lên rồi nói với giọng phấn khởi:

"Haha, phải rồi, ngồi ngay gần mà không biết tên thì cũng kì lắm. Tôi là Hứa Hạ Nhi còn tên này..."

"Tô Lục Niên." Cậu không có vẻ gì là muốn bắt chuyện với người ta cả, thấy cậu lờ đi nhìn chỗ khác, Hạ Nhi huých nhẹ tay cậu:

"Này, nhìn vào mắt người ta mà nói chứ!"

"Hai cậu...chắc là một đôi nhỉ?"

Cô bạn ấy vừa dứt lời thì liền cảm tưởng đâu đây có mùi khét, ra là hai đứa kia đang trợn trừng mắt lên nhìn nhau rồi ngồi tách ra hai phía của cái bàn, cô bạn ấy bật cười rồi gãi đầu:


"Xem ra không phải rồi, xin lỗi nhé. Tôi là Thất Thất, sở thích là viết truyện và..."

"Viết truyện sao?!!!! Thất Thất, cậu hay viết thể loại gì?!!!" Hạ Nhi thấy có người chung sở thích thì hào hứng lắm, đang ngồi lườm nguýt tên kia liền đứng bật dậy, tay đập xuống bàn phấn khích. Tô Ly giật mình toát mồ hôi, đưa đôi mắt gượng cười ra nhìn nó:

"Haha Hạ Nhi...gì mà phấn khích thế?"

Thất Thất là kiểu con gái cá tính, đồ mặc trên người hầu như hôm nào cũng là màu đen, tóc ngang vai được buộc gọn ra sau, phần tóc mái thừa rũ xuống, thân hình cũng cao ráo, giọng nói hơi trầm. Hạ Nhi ban đầu nhìn qua còn nghĩ là chắc nó sẽ chẳng bao giờ nói chuyện được với Thất Thất vì mặt Thất Thất lạnh quá, lại còn hay đeo tai nghe nữa nên không dễ gì gọi được. Thất Thất thấy Hạ Nhi nhìn mình chờ chực câu trả lời với ánh mắt kiểu cún con liền cười khẩy, nhìn liếc nó rồi quay qua nhìn Nhất Lâm, tay chống cằm lộ ra bộ mặt gian tà:


"Lục Niên, cậu nằm trên hay nằm dưới?"

Trình Nhất Lâm đỏ bừng mặt, ấp a ấp úng:

"C...câ...cậu...nói...cái quần...gì thế??!!!"

"Chao ôiiii nhìn gương mặt xấu hổ đỏ như cà chua chín này xem, như này thì chắc là thụ rồi. Hehe có cần lão nương đây giới thiệu cho một chàng cao to đen hôi không? Cậu chịu được bao nhiêu phút hả tiểu thụ?" Ánh mắt Thất Thất ngày một gian khiến cậu càng thấy ngại, tự dưng nói đến chuyện ấy rồi còn nằm trên nằm dưới cái gì chứ? Còn dám bảo mặt cậu thụ, "Nhất Lâm ta đây một khi mà là vai nam của một câu chuyện đam mỹ thì chắc chắn phải là công nhé!!! Khuôn mặt ta ngầu như này mà dám bảo ta thụ hả???"

"Thất Thất, cậu hỏi thế là sao?" Hạ Nhi đưa ánh mắt ngây thơ nhìn ra phía hai người, Thất Thất thấy có con thỏ non ngơ ngác không hiểu trên dưới là gì liền thở dài rồi vỗ ngực tự xưng:
"Cậu biết truyện "Này trai bao, của tôi cứng rồi!" chứ? Haiz, đó là câu chuyện về một tiểu mỹ thụ làm trai bao vô tình chạm mặt phải một gã tổng tài..."

"A!!! Là cái truyện đang đứng top ở trên diễn đàn đúng không? Nhưng mà cái thể loại của nó..."

"Phải, lão nương đây chính là tác giả truyện đam mỹ, mấy cái tác phẩm cả truyện chữ lẫn truyện tranh đam mỹ 18+ mà hiện nay đang đứng top trên các diễn đàn ấy chính là của lão nương này đó!"

"Gì cơ? Đam mỹ!!?" Nhất Lâm đột nhiên lớn tiếng làm Thất Thất nheo mắt lại, hất hàm hỏi:

"Sao? Có hứng thú hả?"

"Trời ơi cái thứ kinh tởm đấy...Trình Nhất Lâm này có chết cũng không thèm đọc nhé! Nghĩ đến cảnh tượng hai tên đàn ông ấy với nhau ở chỗ đấy đã làm mình đau nhức ở mông rồi, vậy mà cậu ta còn gắn thêm cả cái mác 18+ nữa...sợ thật sự!" Cậu hơi rùng mình khi nghĩ đến cảnh hai tên đàn ông làm chuyện ấy, từ từ nhăn nhó rồi cảm giác mông mình nhói nhói.

"Tôi cũng có đọc thử qua rồi, không tệ..." Hạ Nhi nháy mắt với Thất Thất, lần này Nhất Lâm không kiềm được mà đập mặt xuống bàn, khẽ gào thét:

"Hạ...Hạ Nhi...ngay cả cậu cũng đọc thứ đó sao?"

"Này tên kia, đam mỹ là cả một nghệ thuật và người viết lên nó là một nghệ sĩ đó hiểu không??? Tên tiểu thụ này đúng là phải cho nát cúc mới thay đổi cái suy nghĩ đấy được!" Thất Thất vờ giơ tay ra vờ ra hiệu bóp bóp, liếm môi một cách biếи ŧɦái doạ cậu. Cậu còn chưa sợ mà Hạ Nhi đã sợ Thất Thất đụng vào sẽ lộ danh tính Nhất Lâm là con gái, nó đưa tay ra chắn ngang:

"Không được, đừng đụng vào..."

"Phụt...Hạ..Hạ Nhi, tôi đâu có ý định động vào Lục Niên đâu, tôi chỉ doạ thôi mà." Cô nàng phụt cười, Hạ Nhi tự dưng có phần khó chịu, nó lí nhí:

"Từ sau đừng đùa kiểu đó nữa...không vui đâu...". Nó hơi cúi mặt xuống, Nhất Lâm thẫn hờ nhìn nó không chớp mắt, Thất Thất thì mãi mới nín cười được. Cô nàng véo cái má đang phụng phịu như cái bánh bao chiều của nó rồi suиɠ sướиɠ hét toáng lên:
"AAAAAA ĐÁNG YÊU QUÁ ĐIIIII!!!!"

Khổ lắm, nhục lắm, giờ thì nàng ta bị Hạ Nhi nó đánh cho bộp bộp mấy phát không thương tiếc. Hành động ban nãy của nó như là muốn bảo vệ cho danh tính của Nhất Lâm khiến cậu có chút cảm động, trong lòng Nhất Lâm bỗng thấy ấm áp và vui vui khó tả.

Thất Thất thấy hai đứa này thú vị quá bèn lôi hết sách vở trên bàn mình rồi cả balo mang xuống bàn dưới ngồi với hai đứa, cả ba mồm như cái máy khâu trong giờ, hoạt động hết công suất mà không ngừng nghỉ.

Giờ ăn trưa, cả ba tụ lại ngồi ăn cùng một chỗ, Hạ Nhi lần đầu được hưởng cái cảm giác một nhóm bạn ba người thân thiết ngồi ăn với nhau thì cười tít mắt, lúc đầu khoé mắt còn hơi rưng rưng vì cảm động, sau thì phải cố kiềm lại kẻo Thất Thất lại tò mò hỏi rõ mọi chuyện ra thì mệt lắm. Thất Thất có thú vui tao nhã là cứ ngó nghiêng xung quanh, hễ thấy hai người con trai đang ở cạnh nhau là ngay lập tức sẽ "ship" hai người dù không biết họ có thân nhau hay không đi nữa. Cô nàng cứ nhìn thấy cặp nào là y rằng mắt sáng lên rồi lại lấy thìa gõ gõ xuống bàn ra hiệu cho Hạ Nhi với Nhất Lâm quay ra nhìn, sau đó lại phá lên cười nếu Nhất Lâm khó chịu, cô ta tự thấy rằng rất thú vị nếu như trêu chọc cậu như thế.
Sau khi ngồi buôn chuyện với nhau cả ngày, Hạ Nhi mới biết được Thất Thất không chỉ định dừng lại ở thể loại đam mỹ mà sắp tới còn chuẩn dị dấn thân thử cho ra đời một cái One shot bách hợp, thêm nữa, Thất Thất có nói là không muốn lấy chồng sinh con đê cái gì cho mệt, cứ suốt đời lẳng lặng ngắm những đôi nữ nữ, nam nam bên nhau là mãn nguyện rồi. Hạ Nhi ban đầu còn thấy Thất Thất có vẻ hơi dị nhưng sau đó cũng quen dần, thậm chí còn thấy cá tính của Thất Thất có gì đó đặc biệt và hay hay, khác những đứa con gái bình thường nó hay gặp. Còn về phần Nhất Lâm, cậu không chỉ thấy Nhất Lâm quái đản mà còn rất dị hợm nữa, chắc phải một thời gian nữa mới có thể thích ứng với cái nàng này được.

Trên đường về, cả ba đứng đợi xe bus, nàng ta than thở:
"Haiz Tô Lục Niên này, cậu đã bao giờ thích tên con trai nào chưa?"

"Phải nói dối thôi, chứ nói cho cậu ta biết trước đây mình từng thích cái thằng đấy nhiều như thế nào thì có mà cậu ta lại trêu ngươi nhục chết mất!"

"Nghĩ gì? Ta đây chỉ thích nữ nhi thôi!"

"Aaa phải nói như này thật ngại mồm mà..."

Cậu nói xong nhìn sang Hạ Nhi mà ngại luôn, quay ngoắt 360 độ khi con bé ngẩng mặt lên nhìn lại. Ai ngờ Thất Thất chưa chịu dừng lại ở đấy, nàng còn khoác vai Hạ Nhi trêu nó:

"Ầyyy...thế mà tiểu mỹ thụ này vẫn là hoa chưa chủ sao?? Vậy ta xin mạn phép tôn nàng lên làm mỹ nhân của đời ta, nàng chịu không?"

"Haha trêu Hạ Nhi sao? Chuẩn bị xem Hạ Nhi nó giành cho ngươi cú liên hoàn tát này...1...2..."

Nhưng ai ngờ...

Hạ Nhi nó không những không đánh cho mấy cái mà còn với tay lên khoác lại, nhướn nhướn cái lông mày, cười gian:
"Hehe quỷ sứ hà, kẻ giữ giá ngàn năm chưa một lần đem ra xào thịt bò như ta đây ngươi nghĩ sao mà có được dễ thế? Chúng ta không cùng thể loại truyện, không thể có tương lai đâu." Nó vờ đưa tay quệt nước mắt, Nhất Lâm méo mồm nhìn nó diễn mà phát sợ, cái cảnh vờ tỏ ra bi thương này là sao chứ? Hai cái người này giống như là đang diễn hài thì đúng hơn.

.......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play