Vào một ngày đẹp trời nào đó...
Đó là vào ngày lễ tình nhân, mới sáng ra Hạ Nhi đã tay ôm quyển lịch để bàn than thở, mếu máo:
"Lại trải qua một mùa valentine nữa và chị đây vẫn lẻ bóng một mình...tại sao đến từng này tuổi rồi vẫn phải đón valentine trong cô đơn chứ??!!!"
"Cậu mới có 18 thôi mà, lo gì chứ?" Nhất Lâm bên giường bên kia cười nhạt.
"18 là già rồi đó, ở quê tôi chúng nó mấy tuổi đầu đã yêu đương, 15 16 tuổi đã cưới rồi kia kìa!!"
"Thì năm nay ra đường vớ tạm anh nào cũng đang cô đơn đi."
"Cậu nói như dễ lắm ấy, ngày này ai không có người yêu mà lại ra đường một mình ngắm người ta ôm hôn nhau chứ, tủi chết đi được!"
Nhất Lâm bất lực, gợi ý đủ đường mà nó vẫn chỉ biết có than vãn thôi. Cậu lại cắm mặt vào cái điện thoại mặc kệ cho nó ngồi lải nhải một mình.
Không lâu sau đó chừng vài phút, bỗng nhiên có một nguồn năng lượng nào đó trào dâng trong người con bé, mặt nó tươi tỉnh trở lại chạy đến bên giường cậu, lay mạnh người Nhất Lâm hớn hở nói:
"Lâm! Tôi quyết định rồi, ra ngoài tìm bạn trai với tôi nào!!!"
Cậu há hốc mồm, mắt mở to hết sức kinh ngạc:
"Gì??!! Sao tôi lại phải đi với cậu? Tôi không có nhu cầu!!!"
"Này Lâm, cậu cũng lớn rồi, nên đi tìm bạn đời đi chứ, cứ ru rú trong nhà thì mai này ai thèm yêu."
"Khác có người thèm cậu không phải lo, ngày này ra ngoài cùng cậu nghiễm nhiên sẽ bị coi là một đôi rồi, anh nào ngó tôi cho được chứ! Thế nên tốt nhất là ở yên trong nhà mà tận hưởng ngày nghỉ đi."
Hạ Nhi một mực đòi đi, nó lăn lộn trên giường cậu ăn vạ, gào lên bi thảm để chiếm lấy lòng thương từ Nhất Lâm nhưng kết quả nhận lại là ánh mắt khinh bỉ của cậu.
"Được rồi, nếu cậu đã không nể người bạn này thì...tôi từ nay tuyệt đối không mở mồm nói chuyện với cậu nữa, sau này có quen trai đẹp cũng đừng hòng xin tôi giới thiệu cho cậu!!!" Hạ Nhi làm vẻ mặt quả quyết rồi đứng dậy rời giường cậu. Thấy Nhất Lâm không bận tâm đến lời nói của mình, nó lại quay lại:
"Cậu không nghe thấy tôi nói đấy à?? Sau này đừng hòng tôi mở miệng nói chuyện với cậu nữa nhé, đây là lần cuối!"
"........"
"Đây chắc chắn sẽ là lần cuối!! Tuyệt đối sau này có cậy mồm tôi cũng không hé răng nói với cậu nửa lời!!!"
"........"
"NÀYYY!!!!!!" Nó hét toáng lên.
Cậu vứt điện thoại xuống giường rồi đứng dậy đi về phía cửa, Hạ Nhi thấy cậu bơ lời mình mà rời đi liền quát ầm ĩ:
"Á À CẬU ĐƯỢC LẮM!!! CẬU THẤY TÔI NÓI NHIỀU PHIỀN QUÁ NÊN BỎ RA NGOÀI CHỨ GÌ?? ĐÃ THẾ TỪ NAY..."
"Thế có đi không?" Nhất Lâm chặn lời nó, mặt hơi ngoái lại, thanh âm trầm xuống có phần khó chịu. Hạ Nhi thấy thế còn làm bộ:
"Xì, khó chịu thế thì cậu ở nhà đi, không đi nữa cũng được."
"Mệt với cậu thật đấy." Nhất Lâm miệng lẩm bẩm rồi kéo nó dậy, tiến tới tủ nó lấy một bộ đồ đáng yêu nhất rồi ném vào người con bé bắt nó đi thay. Đẩy nó vào phòng tắm, cậu gắt giọng:
"Cho cậu 5 phút, tác phong nó nhanh nhanh lên."
Hứa Hạ Nhi câm nín ngoan ngoãn thay đồ, thậm chí còn chẳng dám cười khúc khích vì quá vui. Nhất Lâm ôm trán rồi thở dài, miệng khẽ cười, cậu nói nhỏ đủ cho mình mình nghe được:
"Đáng yêu thật đấy."
Hạ Nhi bước ra trong một chiếc váy trắng duy nhất có trong tủ là quà sinh nhật năm ngoái của mẹ, từ lúc được tặng đến giờ nó chưa bao giờ mặc nên có chút ngại không quen vì độ dài khác biệt với mấy cái váy bà già nó hay mặc. Phần váy của chiếc váy này trên đầu gối khiến đôi chân trắng trắng ấy lộ ra rõ hơn, bộ váy đáng yêu giống như hôm mà Hạ Nhi đi thử cùng cậu trong khu mua sắm. Còn Nhất Lâm chẳng hiểu thế nào mà mặt nghệt ra như ngỗng ỉa, nuốt một cục nước miếng xuống, mắt dán chặt vào đứa con gái trước mặt. Nó than vãn:
"Tôi đúng là không hợp với mấy cái đáng yêu này đâu...cho tôi mặc như mọi lần nhé!"
"Không được, cực kì cực kì hợp...còn tóc cậu thì...lại đây nào." Cậu vẫy tay gọi con bé lại gần rồi xoay người nó lại, cậu túm mái tóc ấy buộc cao lên làm lộ gương mặt dễ thương với nước da trắng trẻo. Nhất Lâm cầm vào mái tóc ấy mà ngại ngùng xấu hổ, tự nghĩ chắc do mình thích tóc dài quá nên phản ứng như vậy đây mà.
..............
Hạ Nhi dắt tay Nhất Lâm tiến vào rạp phim, nó nhăm nhe xem có anh đẹp trai nào đi một mình đang mua vé thì lên ngó chỗ ghế anh ấy chọn rồi chọn chỗ ngồi ngay cạnh. Hai đứa tia mãi mà toàn thấy mấy đôi tình nhân tình tứ đứng mua vé, mấy chị gái thì cứ dẹo dẹo dựa vào người bạn trai mình. Nó nhìn sang bên cạnh, có một đôi đang hôn nhau một cách táo bạo, lưỡi múa may trong miệng mãnh liệt. Cậu thấy nó nhìn cảnh nhạy cảm liền quay người nó ra hướng khác, Hạ Nhi thấy mình lớn rồi mà bị cậu coi như trẻ con thì phát cáu:
"Này Lâm! Tôi không phải con nít ngây thơ trong sáng như cậu đâu!! Sao không để yên cho tôi nhìn??"
Nhất Lâm đành viện lấy một lí do:
"À không, tại sợ cậu nhìn người ta hôn nhau rồi đau lòng nên mới làm thế.." Cậu cười trừ, tay vỗ vỗ đầu nó.
"Cả cái tay cậu nữa, tôi có phải trẻ con đâu mà cậu dám tuỳ tiện vỗ đầu tôi như thế hả???! Có bỏ cái tay ra không??!!"
Cậu nghe tiếng mấy đôi xung quanh bàn tán về Hạ Nhi và mình, ánh mắt họ không mấy thiện cảm, có người còn đưa ánh mắt thương hại nhìn Nhất Lâm:
"Khiếp anh nhìn cái đôi kia xem, cậu trai đó hiền lành quá rồi mới để bạn gái bắt nạt."
"Em ơi đấy không phải hiền lành đâu, đấy gọi là ngu đó!"
"Tô Châu, em thấy hai người kia không? Thằng đó trông tội nhỉ?"
"Haha để bạn gái mắng te tua ở chỗ đông người vào cái ngày này thì đúng là nhục mặt thật...mà chắc là do cái cậu đó không lãng mạn nên cô bạn gái thấy mấy đôi xung quanh tình tứ tủi thân đâm ra cáu gắt đấy. Em thấy hai người đó nãy giờ toàn ngó ngang ngó dọc chứ không thấy tình cảm với nhau gì cả!"
"......"
"Aaaaaa tức chết mất thôi!!! Ai là thằng ngu chứ hả mấy cái người rảnh rỗi đi soi mói kiaaaaa??? Tôi với con bé này không phải như mấy người nghĩ đâu nhé! Hừ, dám bảo đây ngu à, xem người ta xử lí thật ngầu đây này!"_Cậu cắn răng chịu đựng những lời bàn tán rồi nhập tâm vào vai bạn trai như cách mọi người nhìn thấy, cậu hít một hơi thật sâu rồi cầm lấy vai con bé kéo về phía mình, một tay ôm lấy nó, tay kia nhét túi quần tỏ ra ngầu nhất có thể. Cậu thấy mặt nóng ran nhưng cũng phải cố chịu, lần đầu cậu chủ động ôm con bé thế này làm nó cũng thấy ngạc nhiên, nó chống cự định đẩy ra mà bị Nhất Lâm ghì lại:
"Được rồi anh sai rồi, Hạ Nhi hôm nay ngày vui thế này thì không nên nổi giận với anh đúng không nào?.."
"Tên này bị cái ma gì nhập vậy??!!!"
"Này Lâm, cậu bị sao thế?" Hạ Nhi tách người ra khỏi cậu rồi ngẩng mặt lên, kiễng chân, hai tay ôm lấy mặt cậu mà lo lắng. Những người xung được dịp trầm trồ, có những người vừa nãy bàn tán hai đứa cũng đành rút lại xem ra là mình nhìn lầm họ, cái đôi này thật sự tình quá.
Hạ Nhi thấy mặt cậu đỏ ửng lên thì cứ tưởng cậu bệnh, hoảng loạn cầm tay cậu định kéo về. Nhất Lâm kéo nó lại rồi ghé vào tai nó nói nhỏ:
"Mọi người bàn tán rằng tôi là thằng bạn trai ngu đần bị bạn gái đánh mà không dám làm gì, tôi phải giả vờ mình là do nhường nhịn không đôi co với bạn gái nên mới phải nói mấy lời như thế. Cậu cũng...hùa hùa đi."
"Sao..?.?? Nhưng mà đâu nhất thiết cậu phải ôm.."
"Suỵt, khẽ nào! Tôi cũng có muốn đâu nhưng mà hành động như thế là ngầu nhất rồi, ít ra nó còn vớt vát được cái hình tượng ngu đần rồi người "bạn trai" không lãng mạn của tôi."
Nó cười ma mãnh rồi tấm tắc khen:
"Ưmm "bạn trai" mình thông minh quá nhaaaa."
"Chuyện, thôi giờ đi mua vé thôi."
"Dạ!" Nó suиɠ sướиɠ cười tít cả mắt lại, tay khoác vào tay cậu tiến tới quầy bán vé. Nhất Lâm thật sự cũng không che giấu được cảm xúc hiện tại, nghe tiếng "Dạ" từ miệng con bé thật khiến tim cậu như muốn nhảy vọt ra mà, sao cùng là con gái mà nó có thể đáng yêu như kẹo ngọt đến vậy cơ chứ?? Cũng may cho Hạ Nhi rằng cậu là gái thẳng chứ không cũng chắc lọt hố nó từ đời nào rồi.
Hai đứa ngồi đợi ở ngoài để suất chiếu trước kết thúc rồi vào, đang ngồi bàn tán với nhau về mấy đôi tình nhân thì nó chạy đi vệ sinh do sợ lát vào phòng vệ sinh không nhịn nổi lại còn là phim ma nhỡ đâu lại "xả" ngay tại chỗ ngồi. Nó vừa đi thì có mấy em gái dễ thương ước chừng là năm nhất hoặc năm hai cao trung chạy đến chỗ cậu, em nào em nấy cũng ngại ngùng e thẹn. Nhất Lâm còn trố mắt lên nhìn chưa kịp hiểu chuyện gì thì có một em gái lên tiếng:
"Anh gì ơi...anh...có bạn gái chưa ạ?"
"À tôi..."
"À em...anh cho em xin facebook hoặc số điện thoại với ạ!!" Con bé chưa kịp đợi cậu nói hết câu đã chìa điện thoại của mình ra trước mặt cậu, mắt nhắm tịt lại vì ngại ngùng. Cậu trong lòng cầu cứu Hạ Nhi mau đi giải quyết nhanh ra đây còn giúp cậu thoát khỏi mấy em này, dù gì người ta cũng là con gái...giờ làm sao từ chối được nguyên cả cái đám này cơ chứ, nếu nói có người yêu rồi mà chúng nó không thấy đâu sẽ lại nghĩ cậu điêu rồi vẫn tiếp tục xin xỏ cho mà xem. Đang loay hoay ngóng bóng dáng Hạ Nhi từ phòng vệ sinh đi ra thì lại một em gái nữa còn táo bạo hơn em vừa rồi, mạnh dạn ngồi ngay sát cậu, nói:
"Anh đúng chuẩn kiểu con trai mà em thích luôn ấy...anh đi một mình vào ngày này mà không thấy cô đơn à?"
"Thì chả cô đơn mày!! Không lẽ thấy tao vui vẻ lắm?"
"À tôi không..."
"Trong đấy đông quá tí thì chết dí rồi!!!" Hạ Nhi từ phòng vệ sinh chạy ra lảo đảo, chợt thấy đám nữ sinh vây quanh cậu thì dừng lại đần ra giây lát. Nhất Lâm nháy mắt ra hiệu kêu cứu, nó hiểu chuyện bèn chỉnh trang lại mình rồi phụng phịu mặt nặng mày nhẹ bước tới giằng cậu ra khỏi đám nữ sinh cao trung. Trẻ con giờ công nhận lớn nhanh thật, đứa nào cũng thấy cao lớn hơn nó rõ rồi. Nó vênh mặt lấy lại tự tin rồi khoác tay cậu thân mật, giọng nũng nịu:
"Nãy giờ em chen chúc ở trong đấy mệt quá à, đã thế mấy bà cô còn giẫm lên chân em nữa...sao anh cứ thích đưa em đi chơi ngày này chứ? Em đã nói chỉ cần mình ở nhà cùng nhau xem phim là được rồi màaaa."
Một phát xuyên thủng tim Nhất Lâm, cậu khẽ cười cái diễn xuất của nó. Cách nó nhõng nhẽo với người yêu thế này quả thật là quá dễ thương đến gϊếŧ người luôn được mà. Cậu cũng nhập vai, cúi xuống nhìn thẳng mắt con bé:
"Hôm nay là lễ tình nhân, chúng ta là một đôi thì nên ra ngoài cho mọi người biết chứ, anh muốn em vui nên mới đưa em đi xem phim này mà. Còn nếu em thích riêng tư, tối nay anh sẽ ở lại với em được không nào?"
Cả đám nữ sinh kia đỏ mặt rồi chạy mất dép, đúng là cái bọn mới lớn tí ta tí tởn dấn thân vào chỗ người lớn làm gì không biết. Nó bật ngón cái với cậu, nhe răng ra cười:
"Tốt lắm Lâm, ngày nào chúng ta chả ở cùng nhau hahahaaa"
Nó phá lên cười, hại cậu muốn nhịn cười cho ra dáng bạn trai ngầu lòi cũng không được. Hạ Nhi cầm tay cậu đi vào trong phòng chiếu, trái tim Nhất Lâm mỗi lúc một đập nhiều và nhanh, cậu nhận ra chỉ có khi ở cạnh nó cậu mới đập mạnh thế này...rốt cuộc là ở cạnh Hạ Nhi cậu bị cái bệnh gì chứ?
...........
"Ơ sao lại là phim ma?..."
Nó nhìn lên màn hình thấy tiêu đề phim liền hoang mang quay ra hỏi cậu, ra là Nhất Lâm vì thấy nó sợ nên muốn trêu con bé mới đi chọn cái phim ma quỷ doạ người này. Cậu thấy mấy đôi xung quanh, ông nào ông nấy cũng ôm người yêu để tỏ ra mình ngầu có thể tạo cảm giác che chở cho bạn gái, suy nghĩ một lúc rồi quay sang hỏi Hạ Nhi:
"Cậu có nhu cầu giống mấy đôi kia không?"
Cậu vừa dứt lời thì màn hình tối om đen sì, đèn tắt ngóm để chuẩn bị chiếu phim. Hạ Nhi thấy đèn tắt cũng giật mình vì sợ hãi, tay loạng quạng vơ lấy tay cậu mà cầm vào. Nhất Lâm che miệng cười vì sợ nó phát hiện, cậu chọc nó:
"Đèn tắt thôi mà cũng sợ à?"
"Ai sợ? Tôi chỉ bị...giật mình thôi...cậu cho tôi mượn tay một chút nhé!" Thấy giọng nó rõ là đang run vì sợ mà còn cố nguỵ biện, Nhất Lâm vòng tay qua vai nó, giữ chặt:
"Thế này đỡ sợ hơn rồi chứ?"
"Ơ..ờ đỡ đỡ hơn rồi..."
Cái âm thanh trong phim quá đỗi ghê rợn khiến cậu còn cảm nhận rõ da gà nổi lên trên tay con bé, bàn tay nó run rẩy vì tiếng mở của cái hộp nhạc trong phim. Nhất Lâm cả bộ phim chỉ có để í đến biểu cảm của con bé mà ngồi cười, nó thấy cậu như kẻ không bình thường xem phim ma mà ngồi cứ tủm tỉm cười đành quay sang hỏi:
"Cậu không sợ đấy à? Phim ma mà còn ngồi cười được nữa.."
"Ai nhát như cậu chứ?...mấy cái vớ vẩn này tôi không sợ đâu."
"Này ma không vớ vẩn!! Nó có thật đấy!"
"Rồi rồi có thật, anh không dám cãi."
Nó giơ nắm đấm ra doạ:
"Cậu còn dám xưng như thế???"
"Cậu không thấy tủi sao khi mà xung quanh hai bọn mình đều là những cặp tình nhân cả? Ngày hôm nay cậu nên giả vờ như thế để cảm thấy như đang được đi với người yêu thật đi."
"Nhưng mà cậu là..."
"Im nào Hạ Nhi, tập trung xem đi kìa!" Cậu đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng, nó lại ngoan ngoãn đưa mắt nhìn về phía màn hình chăm chú, thỉnh thoảng lại giật mình vì những tiếng động đáng sợ.
........
Hai đứa ra khỏi phòng chiếu với Hạ Nhi trong tình trạng sợ quá đến nỗi chân đi không vững, nó run lẩy bẩy bám chặt lấy cậu:
"Tại cậu, tất cả là tại cậu...sao lại mua vé xem cái của khỉ này chứ?"
"Nhát như cáy, thử cảm tưởng hôm nay cậu đi một mình đến đây xem xem, sẽ ăn bao nhiêu cái tát cơ chứ?"
"Ăn tát là sao? Sao tôi lại bị ăn tát?"
"Thì cậu nắm tay bạn trai người ta, người ta chẳng giơ tay ra tát vội cho mấy phát ấy." Cậu cười ha hả, Hạ Nhi tức không nói lại được chỉ biết đánh bộp vào vai cậu một cái.
..........