Sau khi đi Hà Nội công tác về, Hân nghỉ ngơi xong liền sang nhà Dung thăm bé Thương. Lúc vừa sinh bé Thương ra Hân đã mang rất nhiều đồ đạc trẻ em đến tặng, gia đình lúc đầu cứ mãi từ chối không nhận, sau cùng cũng phải thua người kiên trì là Hân, đành phải nhận. Kể từ đó mỗi tháng vào mùng năm Hân sẽ mang sữa, tã, đồ chơi đến cho Thương, vậy nên mặc dù Hương và Dung làm mẹ nhưng chưa bao giờ tốn tiền những thứ vặt vãnh như vậy.

Khi Hân đến có mang theo một đóa cúc họa mi, Hương nhận lấy đóa hoa, cẩn thận cắm chúng vào bình hoa ở bàn ăn. Hân rửa tay mình xong mới bế Thương, con bé thấy cô cứ mãi cười, bàn tay nhỏ nhắn vươn ra chụp lấy không khí.

"Bé Thương ở nhà khỏe không?" Hân hỏi, mắt vẫn không liếc lên nhìn Dung cái nào.

"Khỏe như trâu."

"Ai đời lại nói bé Thương là trâu!" Hân trách, nhưng trên môi không thể nào tắt đi nụ cười. Kể từ ngày đám cưới của hai người họ trái tim Hân như chết lặng, cô tự nhủ rằng mình không còn cách nào có thể đường hoàng xuất hiện trước mặt Dung, cho dù là nhớ là thương cũng từ nay đôi ngả đôi đường. Nào ngờ cô vẫn có thể xuất hiện trước mặt chị ấy, giả vờ rằng cô chẳng còn chút tình cảm nào với chị, chỉ còn tình yêu vô bờ bến với đứa trẻ chị sinh ra.


Điều Hân không ngờ đó chính là Hương không hề ghen, chẳng bao giờ em ấy mặt nặng mày nhẹ với Dung, nếu như ngày xưa em ấy từng ghen đến nổ mắt thì bây giờ hoàn toàn khác hẳn, em ấy trầm tĩnh hơn, mỗi khi cô đến chỉ yên lặng để cô chơi với con mình, nói chuyện với vợ mình. Đôi khi hai người bọn cô còn buôn dưa lê đôi câu, không có chút mâu thuẫn nào.

Cô biết gan của mình hoạt động tốt bên trong người em ấy, nhìn thấy em ấy khỏe mạnh cũng yên tâm phần nào.

"Không biết sau này con bé sẽ làm cái gì, lớn lên sẽ như thế nào." Hân sờ đường nét trên mặt của Thương, gương mặt này sao mà giống Dung như tạc, xinh đẹp như thế này lớn lên nhất định sẽ trở thành một cô hot girl. Hân vừa hi vọng Thương không giống Dung, vì nếu Thương có khí chất giống Dung thì cuộc đời sẽ man mác man mác buồn.


Vì ngay cả cái tên của Thương đã buồn, đậm tình, cô sợ con bé sẽ khổ.

"Sẽ giống Dung, nhìn mặt nó y như tạc ra từ Dung chứ còn." Hương trêu, ngón tay cô chọc chọc vào chiếc má mũm mĩm của Thương, con bé như cảm nhận được là mẹ mình nên i i a a trong miệng kêu gì đó.

Chơi một lúc Hân cũng cáo từ ra về, lúc này Thương cũng đã ngủ say rồi cho nên hai người cho con bé vào nôi, hai người cũng chuẩn bị đi ngủ sớm.

Tối đó Dung ôm ngang eo Hương, dịu dàng hỏi: "Chị để ý thấy em không ghen nữa, có phải em hết sợ mất chị rồi không?"

"Em không ghen nữa không phải vì không sợ mất chị, mà vì em tin chị, em tin chị một ngàn phần trăm."

"Chị cũng tin em."

Ấy vậy mà cách đó không bao lâu thì Hương bệnh nhẹ, cứ nhức đầu sụt sịt mũi mãi, có lẽ vì Sài Gòn lúc này mưa, mùa vừa thay đổi nên em ấy đổ bệnh. Hôm đó là Hương đưa nàng đi làm, đến buổi chiều thì mưa rất to, giông gió đến mức Dung sợ. Nàng nhắn Hương đừng đến đón, nàng sẽ đi taxi về, vậy nên Hương yên tâm ở nhà đợi nàng trở về.


Đợi mãi đợi mãi mà nàng không bắt được chuyến taxi nào, Dung hơi mất kiên nhẫn, lúc này có một chiếc xe hơi chầm chậm chạy đến chỗ nàng, hạ kính xuống. Người trong xe là một giảng viên nam trong trường, trạc tuổi nàng, cũng là người đã từng ly dị. Nếu hỏi lý do vì sao Dung biết, câu trả lời rất đơn giản, vì thấy ấy là một trong những đối tượng có thể theo đuổi được của những giảng viên không chồng khác.

"Nhà em ở khu nào? Để anh chở về cho chứ giờ không có taxi đâu."

Dung chần chừ nhìn đường phố, đúng thật là như vậy, giờ này muốn bắt một chiếc taxi cũng khó. Gió bão như thế này ai mà chẳng sợ ra đường nhỡ đâu cây ngã cây đè vào xe, tránh ra đường cũng không phải chuyện lạ.

"Có làm phiền anh quá không?" Dung ái ngại.

"Lên xe đi, em không lên anh xuống mở cửa cho em nhé?"
Nghe đến vậy Dung cũng không chần chừ nữa, nàng mở cửa xe để ngồi vào bên trong. Vì mở nhanh quá cho nên nàng chọn ngồi vào ghế phụ lái, mưa ướt cả áo khoác của nàng, ướt luôn cả chiếc áo sơ mi mỏng manh nàng mặc bên trong, cũng may là Dung đã cố tình mặc áo khoác để che mình lại, bằng không sẽ show cho thiên hạ thấy hết tất cả.

"Nhà em ở chung cư K."

Người ta cũng rất tử tế đưa Dung đến tận bên trong khuôn viên chung cư, Dung cảm ơn, mở cửa xe rồi che túi xách lên đầu phóng vào bên trong. Khi nàng vượt qua màn mưa đến khu vực thang máy rồi Dung mới phát hiện ra người nàng thương đang cầm dù chờ sẵn, thấy Hương, Dung có hơi chột dạ.

"Lên nhà đi kẻo cảm." Giọng của Hương vẫn còn nghẹt bởi vì sổ mũi chưa dứt, vừa nói xong đã quay lưng đi lên nhà trên.

Vốn là cây dù để sẵn chờ Dung nhưng mà nhìn thấy người đàn ông khác chở chị ấy về nhà, không phải tài xế Grab, người này Hương biết là ai, vậy nên cô chần chừ để rồi bỏ lỡ khoảng khắc đón chị vào nhà kẻo ướt. Hai người im lặng trong thang máy, im lặng cho đến khi lên đến nhà, cả buổi Hương cũng không thèm đả động đến Dung một chút nào.
Tối đó Hương vừa nằm trên giường Dung đã ôm em ấy cứng ngắt, chỉ sợ em ấy giận quá mà bỏ mình ra. Vòng tay của nàng lực không mạnh lắm cho nên chỉ sợ em ấy vùng ra nàng sẽ trụ không nổi, không ngờ em ấy chỉ yên lặng để nàng ôm, không có ý định muốn thoát ra.

"Hương ơi, em ghen hả?" Dung cố tình dùng giọng nũng nịu hơn để dỗ dành Hương, nhưng nàng thấy em ấy không có động tĩnh gì cả, ngay cả tiếng thở cũng không nghe được, có lẽ là thở bằng miệng do bị sổ mũi.

Hương im lặng, thật ra cô yên lặng là để suy nghĩ, nhưng Dung thì lại lo toan rất nhiều. Thấy người yêu im lặng mười lăm phút, Dung cũng dùng mười lăm phút chờ đợi câu trả lời, nhưng người nàng yêu có dấu hiệu im lặng tới sáng, còn có vẻ như sắp rơi vào giấc ngủ. Dung hơi cuống nhưng trước giờ nàng không biết phải dỗ dành một người như thế nào mới đúng.
Vậy nên nàng hát, chẳng phải hát sở trường của nàng ư?

"Why does the sun go on shining?

Why does the sea rush to shore?

Don't they know it's the end of the world?

'Cause you don't love me anymore"

Hương lúc này mới có chút động tĩnh, giọng nói vẫn còn hơi lạ do bị nghẹt mũi mà nói: "Em không có hết yêu chị, em cũng không muốn chị tự đoán xem tại sao em như vậy."

"Em nói chị nghe đi, chị sai chị sẽ sửa mà."

Vòng tay của Dung gắt gao siết lấy chiếc eo thon của Hương, nếu là em ấy ghen, từ nay về sau nàng cũng không làm như vậy nữa. Chỉ cần em ấy không giận nàng là được, nàng chán ghét cảm giác giận dỗi, thật sự chán ghét chúng.

"Em không ghen, em chỉ thấy bản thân mình tệ thôi, còn không đủ sức khỏe để đi đón chị, để chị phải nhờ người khác như vậy."

Phải, cô yếu đuối đến độ người phụ nữ của mình cũng không bảo ban nổi, phải để người ta đi nhờ mà về nhà. Cô chẳng chịu nổi bản thân mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play