Sáng sớm tinh mơ, Hương vội vã lên trường chuẩn bị cho ngày học đầu tiên, cô chạy khắp nhà mà không thấy chị hai anh hai đâu, quyết định tự mình chạy lên trường bắt đầu nhận lớp. Trường nằm ngoài mặt tiền đường lớn khá khang trang, giờ này học sinh nô nức vào bên trong trường cho kịp xếp hàng, Hương cũng len lỏi vào đám đông, dò hỏi xem lớp 11A7 ở đâu. Có người chỉ cô hàng của lớp, bảo cô xếp hàng ở đó, Hương cũng len lỏi xếp hàng, có người trong hàng nhận ra cô lạ nhưng cũng không hỏi cô là ai.

Lớp 11A7 nằm ở phía sau trường, kế bên phòng học là nhà vệ sinh vô cùng tiện lợi. Hương còn nghĩ là sẽ có màn chào đón tân học sinh trước lớp, cô cúi đầu e thẹn giới thiệu với mọi người, cô giáo sẽ sắp xếp cô ngồi cạnh một soái ca bắt đầu một chuyện tình yêu trung học tuyệt đẹp. Nhưng không, nhỏ lớp trưởng đón cô bằng nụ cười thân thiện bảo rằng: "Cô chủ nhiệm bận họp nên không đến được, chỗ của cậu chỗ này!"


Là một nơi ánh nắng ấm áp chiếu vào, dưới cái nắng Sài Gòn nồng nàn có vẻ như nơi này sẽ rám cho cô một làn da khá đẹp. Chiếc bàn yêu dấu của Hương là một nơi lưng lửng, nói xa giáo viên thì không xa, nói gần giáo viên cũng không gần, có điều chỉ ngước mặt lên là có thể đấu mắt với giáo viên, trời nắng trong lành chiếu soi là thiên thời, chỗ ngồi hờ hững là địa lợi, có thể đấu mắt với giáo viên chính là nhân hòa. Thật là một chỗ ngồi tuyệt cú mèo, linh hồn Hương từ từ vụn vỡ.

Tổ của Hương ngồi là tổ ba, thành viên tổ ba gồm sáu người bao gồm cả cô, họ là một thể thống nhất còn cô là kẻ ngoại lai, đương nhiên không thể nào trong một ngày một bữa có thể làm quen thân thiện được.

Thằng bạn bàn bên tên Nhiên, là một cậu bạn sôi sổi nhưng da trắng môi hồng, vừa có chút cá tính lại vừa có chút dịu dàng. Hương hơi nhích lại gần cậu, hỏi: "Lớp này giáo viên chủ nhiệm khó không cậu?"


Điều mà Hương quan tâm chính là giáo viên chủ nhiệm, ngày còn học dưới quê cuộc sống sướng hay khổ đều do giáo viên chủ nhiệm mang đến, nếu dễ thì cả năm sướng không chịu được, nếu khó thì sống không bằng chết. Giáo viên bộ môn hết thảy Hương không sợ, chỉ sợ duy nhất giáo viên chủ nhiệm.

Nhiên cười thầm trong miệng vì sợ cười lớn sẽ bị giáo viên dạy Địa bắt, cậu nói như tiếng muỗi kêu: "Khó chết mẹ..."

Ba chữ khó chết mẹ vừa vặn khiến linh hồn của Hương đã đổ vỡ càng thêm tan nát, cô như bóng bay bị rút sạch hơi, tiêu rồi, kì này tiêu rồi.

"Khó kiểu nào?"

Nhiên đưa tay ra hiệu giấu suỵt! Cậu ta chỉ lên đồng hồ, đã chín giờ ba mươi. Hương nhìn theo hướng tay của cậu, gật gà gật gù hiểu là sắp đến giờ ra chơi.

"Không phải ý đó, cậu nhìn ra cửa sổ kìa!"


Hương nhìn ra cửa sổ thì thấy bóng một người phụ nữ tóc dài xõa ngang vai, mặc áo dài màu trắng hoa cam nhàn nhạt. Cô giật mình rú lên một tiếng kinh động đến cả lớp bên!

Người phụ nữ tóc dài xõa ngang vai kia nhíu mày nhìn cô, cả lớp biết cô nhầm là ma nên bật cười thật to, cười cho đến khi tiếng trống điểm giờ ra chơi.

"Chị hai...?"

Chị dâu của cô cách lớp kính cửa sổ nhìn cô, gương mặt hệt như ai vay mấy tỷ không trả. Thì ra anh hai cô xếp cho cô học lớp của chị dâu, hèn chi dễ đến vậy. Hương trong lòng âm thầm nở hoa, cô chủ nhiệm đang ở nhà cô, cô còn sợ bị đì?

Đợi đến khi chào giáo viên xong Hương mới chạy ùa ra căn tin mua đồ ăn sáng, bữa sáng ở căn tin có khá nhiều món, bánh mì bánh tráng, mì gói, cơm chiên, các món ăn hơn hẳn các món thôn quê mà cô từng ăn. Hương sờ vào túi mình, khi lên đây học ba cô có phát cho cô tiền cử, vị chi một ngày chỉ có hai mươi nghìn để ăn sáng, trưa tranh thủ về nhà ăn cơm chung với anh chị.
Hương suy suy tính tính, cuối cùng chọn mua một cái bánh mì ốp la thơm ngon.

Đem ổ bánh mì ốp la ra ghế đã ngồi ăn, quyết định không để ai biết cô và chị dâu có quen biết, sau này mới không dính phải hiềm nghi của bạn học. Bánh mì ở đây bán đến tận mười hai ngàn một ổ, chưa kể ăn xong còn phải uống nước, trời nắng còn phải đi bộ về nhà ăn cơm rồi lại tiếp tục đi học. Hương nghĩ thôi đã thấy mệt.

Ổ bánh mì chẳng mấy chốc mà hết, Hương ngước mắt lên thì thấy chị Dung đang nhìn mình từ phòng giáo viên, vẫn thần thái ấy, vẫn đôi mắt cú vọ ấy nhìn cô. Cô sợ.

Trong giây phút đó Hương chẳng biết chị ấy nghĩ gì, chẳng hiểu sao chị ấy có thể làm được giáo viên trong khi lúc nào chị ấy cũng như miễn nhiễm với trẻ em, trẻ em phải tránh xa chị ấy. Còn nhớ một lần ở dưới quê, thấy chị ấy ngồi thơ thẩn một mình nên cô mới mon men lại gần nói chuyện gϊếŧ thời gian, không ngờ nói được ba câu chị ấy đã cong đít đi mất. Thành ra ấn tượng của Hương về chị Dung không tốt lắm, cảm thấy vị giáo viên này có chút mất lịch sự.
Thật ra ở đầu bên này Dung chỉ muốn nhìn xem thầy Trung ở đâu để tiện hỏi một số thứ, thứ lỗi cho đôi mắt cận đã chiếu tia laser mà vẫn đui mù của nàng, nhìn mãi không tìm thấy thầy Trung. Thầy Trung thì tìm không thấy nhưng lỗ tai lại ngứa cực kì, hệt như có ai đang nói xấu hay mắng chửi mình.

Sau giờ ra chơi là tiết Văn, cô Hồng tô lại màu son môi của mình, phút trước còn cười hà hà hì hì trong phòng giáo viên, ra khỏi phòng giáo viên liền nghiêm mặt lại bắt đầu quá trình "nuôi dạy con người".

Dung thì không thế, mẹ Dung sinh ra Dung mặt khi buồn cũng như khi vui, khi cao hứng cũng như khi thất vọng, thả lỏng cơ mặt ra thì trông dữ dằn đanh đá, nâng cơ mặt lên làm thành một nụ cười thì người khác lại bảo là cười công nghiệp giả dối. Đối với Dung, cố gắng hết sức mà mặt vẫn không tươi lên nổi là chuyện không thể nào thay đổi.
"Nghe nói lớp em có người mới hả?" Cô Hồng dạy Sử tò mò hỏi nàng.

Dung gật đầu: "Đúng rồi chị, là một bé chuyển từ dưới quê lên."

"Lớn từng này mới chuyển? Sợ là sợ các bạn bắt nạt thôi."

Dung lại gật đầu nhẹ nhàng: "Em cũng sợ."

"Em sợ cái gì? À, sợ con bé bị bắt nạt sao? Vậy theo dõi liên tục là được!"

Lại gật gù, thật ra Dung không sợ Hương bị bắt nạt, nàng sợ mình ở chung nhà với con bé bị con bé bắt nạt thì đúng hơn.

Lớp mười một a bảy ở phía sau trường, cạnh nhà vệ sinh nữ, Dung chỉ cần đi ngang qua đã nghe được mùi hương amoniac nhẹ nhàng hòa lẫn trong không khí. Cả đoạn đường đi ngang qua nhà vệ sinh Dung đều nín thở, đến gần cửa phòng học thì thở hắt ra. Học sinh đang ồn ào nghe tiếng thở hắt của nàng liền giật bắn người, trong lòng tự bảo rằng bà cô này dữ phải biết, lúc nào cũng đằng hắng giọng.
"Học sinh nghiêm!"

Chẳng hiểu sao trong bốn mươi hai học sinh của mình Dung lại rơi tầm mắt vào con bé ngủ quên chảy cả nước dãi kia. Có lẽ là do cảnh tượng quá mức bắt mắt, Dung tự nhủ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play