Giang Sách nhíu mày, sao lại còn liên lụy đến trẻ con?

"Nói rõ một chút."

Long Trọc Đầu vỗ đùi: "Ai, tôi nói cũng không rõ ràng. Chi bằng tôi gọi cậu ta đến tự mình nói đi."

"Được."

Không bao lâu sau, Long Trọc Đầu dẫn một người gầy gò đến. Anh ta cũng để đầu trọc, thấy gầy như vậy nhưng người lại đầy cơ bắp, thuộc về loại "nhỏ bé nhanh nhẹn".

Long Trọc Đầu nói: "Anh Giang, đây là anh em tốt của tôi - Cốt Lang."

Giang Sách cười cười, đúng là danh xứng với thực, gầy như một con sói bọc xương.

Long Trọc Đầu nhìn Cốt Lang rồi nói: "Nói chuyện của cậu với anh Giang thử xem. Có lẽ anh Giang có thể giúp cậu giải quyết chuyện này."

Cốt Lang ngơ người ra: "Hả? Không tốt đâu? Vì chút chuyện nhỏ mà quấy rầy anh Giạng."

Giang Sách khoát tay chặn lại: "Cứ nói đi."

"Haiz, được rồi." Cốt Lang nói: "Con trai tôi vừa tròn sáu tuổi. Tuổi này không phải nên đi nhà trẻ rồi sao? Trước đó mấy ngày tôi đưa thằng bé đi đăng ký, kết quả không thể ngờ được bên phía nhà trẻ không chịu nhận con trai tôi, lý do là vì tôi là tên côn đồ. Tôi nói muốn gãy lưỡi nhưng người ta lại bảo thế nào cũng không được."

"Anh Giang, anh nói xem chuyện này là thế nào? Ép đến mức con trai tôi không biết đọc sách, sau khi lớn trở thành người như tôi sao?"

"Vì chuyện này mà ngày nào tôi và vợ cũng cãi nhau, phiền chết mất."

Giang Sách cố gắng nhịn không cười.

Người này tự chửi bản thân cũng rất ác độc.

Anh khoát tay: "Cậu muốn đăng ký trường nào? Đưa tôi đi một chuyến."

"Anh Giang, chuyện này nhỏ thôi mà, không phải phiền anh tự đi đâu."

"Đừng nói nhảm nữa, dẫn đường đi."

"Vâng!"

Cốt Lang lái xe đưa Giang Sách về nhà trước, đón đứa con trai sáu tuổi Cố Vĩnh Lượng rồi đi đến nhà trẻ duy nhất trong khu này.

Nhà trẻ Húc Huy.

Vừa tới cổng, xe đã bị bảo vệ chặn lại không cho vào.

Cốt Lang đỗ xe bên đường, đưa con trai đi tới trước mặt bảo vệ rồi hỏi: "Anh này, tôi tới đăng ký cho con trai đi học. Phiền anh mở cửa giúp cho để chúng tôi đi vào."

Bảo vệ không vui vẻ nhìn anh ta: "Hiệu trưởng chúng tôi đã nói rồi, người khác tới đăng ký thì được, riêng anh thì không. Quay về đi, nơi này không chào đón anh."

Với tính tình bình thường của Cốt Lang thì đã đấm một cú rồi.

Nhưng giờ phút này, vì chuyện học của con trai mà anh ta đành phải ăn nói khép nép: "Chú à, mong chú thương xót một chút. Tôi chỉ đến đăng ký cho con trai thôi, không làm gì cả."

Nói xong, anh móc một bao thuốc lá Trung Hoa ra rồi nhét vào túi bảo vệ.

Bảo vệ hừ lạnh một tiếng: "Được thôi, một lần cuối cùng đó."

"Một lần cuối cùng, một lần cuối cùng."

Cánh cửa mở ra, ba người lần lượt đi vào nhà trẻ. Cốt Lang luôn treo nụ cười tươi trên mặt, hoàn toàn không dám thả lỏng.

Giang Sách đi theo sau lưng.

Anh Cốt Lang, hoàn toàn không dám tưởng tượng người đàn ông bên ngoài gió tanh mưa máu kia lại có thể giống một chú chó lông xù vẫy đuôi mừng chủ.

Mà những việc này chỉ vì để con trai mình được đi học.

Đi vào phòng làm việc của hiệu trưởng.

Cốt Lang dẫn con trai vào, cười ha hả đến trước bàn làm việc hiệu trưởng.

Hiệu trưởng Cam Đức Dương vừa thấy anh ta đã bày vẻ mặt chán ghét: "Đứng xa ra, cách xa tôi ra, đừng tới gần như vậy!"

Cốt Lang nhanh chóng lùi về sau với con trai.

Anh ta cười tủm tỉm nói: "Hiệu trưởng, lần này tôi tới vẫn là muốn đăng ký cho con trai tôi, ông xem..."

"Không được." Cam Đức Dương cau mày nói: "Chẳng phải tôi đã nói anh rất nhiều lần sao? Trường học tôi tuyển sinh có giới hạn, ngoài trừ yêu cầu với học sinh ra thì càng có tiêu chuẩn nghiêm ngặt hơn với người giám hộ. Anh đó, căn bản không hề đạt yêu cầu."

"Sau này anh đừng đến đây nữa, đến tôi cũng không đồng ý. Đi đi, đi đăng ký nơi khác đi."

Cốt Lang ăn nói khép nép: "Hiệu trưởng, cả khu này của chúng ta chỉ có một nhà trẻ này. Ông không nhận thì con tôi biết đi học chữ ở đâu? Xin ông thương xót nhận con trai tôi đi mà."

Nói xong, anh ta lại móc ra một phong bì dày cộm rồi đưa sang.

Cam Đức Dương lập tức ngăn lại: "Làm gì vậy? Anh cho rằng chiêu này của anh có thể dùng bất cứ nơi nào sao? Dẹp cái trò hề này vào đi. Mấy kẻ lưu manh như các anh dùng trò này đối phó người khác còn được, với những người làm giáo dục có đạo đức như chúng tôi, nói cho anh biết, không thể dùng được!"

Mặt Cốt Lang tối lại.

Không dùng được sao?

Không phải!

Chỉ vì gia đình của những học sinh khác tặng nhiều hơn, cộng thêm Cố Vĩnh Lượng không hợp yêu cầu nên Cam Đức Dương mới có thể "liêm khiết" như thế.

Đến nước này, Cốt Lang cũng không biết nên làm gì cho phải.

Giang Sách vẫn luôn im lặng bước đến rồi mở miệng hỏi: "Hiệu trưởng, ông vừa nói trưởng học có tiêu chuẩn dành cho phụ huynh học sinh, có thể cho tôi hỏi tiêu chuẩn cụ thể là gì không?"

Cam Đức Dương cười: "Cũng không phải là yêu cầu nghiêm khắc gì, chỉ là muốn phụ huynh học sinh có công việc ổn định, là một công dân có chí tiến thủ, đóng góp tốt cho xã hội."

Giang Sách gật đầu: "Trước khi Cốt Lang có vài hành vi bất chính, nhưng bây giờ cậu ta đã tìm được công việc ổn định ở Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, sau này sẽ không động vào những chuyện ngổn ngang kia nữa, cũng coi như là có chí tiến thủ rồi chứ?"

"Còn nữa, cha mẹ làm sai không thể liên lụy tới đứa trẻ. Cốt Lang có làm sai đi chăng nữa thì cũng do cậu ta tự mình gánh chịu. Ông không thể bắt Cố Vĩnh Lượng chịu phạt, càng không thể khiến thằng bé không biết chữ chứ? Việc này không hợp lý chút nào."

Hiệu trưởng Cam Đức Dương không vui.

"Ha ha, nói như vậy khác nào tôi là người xấu?"

"Là tôi cố ý không cho con trai anh ta đọc sách sao? Chẳng phải do anh ta suốt ngày lăn lộn bên ngoài, danh tiếng rơi xuống vực."

"Phụ huynh các học sinh khác sợ con anh ta làm hư con bọn họ, chuyện này có lỗi sao? Tôi thân là hiệu trưởng, đương nhiên phải nghiêm khắc sàng lọc những phụ huynh không lành mạnh, không thể để một con sâu làm rầu nồi canh."

"Tôi hao tâm tổn trí như thế, tôi có dễ dàng không chứ?"

"Làm sao khi tới miệng anh, tôi lại trở thành kẻ có lỗi chứ? Anh có biết nói đạo lý hay không?"

Giang Sách thở dài rồi hỏi thẳng: "Rốt cuộc phải thế nào ông mới bằng lòng cho Cố Vĩnh Lượng đi học?"

Cam Đức Dương vui vẻ: "Anh sai rồi, không phải tôi không cho thằng bé đi học, mà là phụ huynh thằng bé không cho. Cũng khéo, hôm nay toàn bộ phụ huynh của lớp đều đến đây, tôi vốn định nhấn mạnh nội dung học kỳ mới và nội quy trong trường với mọi người. Hai người đã kiên trì như vậy thì lát nữa chờ các phụ huynh khác đến, các anh tự mình đi thuyết phục bọn họ đi."

"Nếu những nhà khác đều đồng ý thì tôi cũng chấp nhận. Thế nào, như vậy công bằng chưa?"

Giang Sách gật đầu; "Hợp lý."

Anh nhìn về phía Cốt Lang: "Chờ lát nữa phụ huynh nhà khác đến, cậu chịu khó ăn nói cho tốt để mọi người đồng ý."

"Được, tôi sẽ cố gắng."

Cam Đức Dương ở bên cạnh cười lạnh. Muốn những phụ huynh khác đồng ý? Ha ha, căn bản không có khả năng.

Trong đó có không ít người từng bị Cốt Lang ức hiếp.

Bọn họ bình thường không tìm được cách báo thù Cốt Lang, lúc này chẳng lẽ không tranh thủ cơ hội chèn ép anh ta đến chết?

Đứa con Cố Vĩnh Lượng của anh ta muốn đi học?

Vĩnh viễn không thể!

Cam Đức Dương khẽ nói: "Hừ, đứa trẻ ngu ngốc này cứ chờ đến lúc không chỗ nào nhận, sau này lớn lên làm lưu manh như ba nó đi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play