Công ty Giải trí Ức Mạch là sự tưởng niệm chân thành tha thiết của Giang Sách dành cho em trai Giang Mạch.

Liên tiếp nhiều ngày, toàn bộ tinh thần và thể lực của Giang Sách đều dồn hết vào công ty, lần lượt dùng số tiền lớn để thu mua hai công ty, cũng hoàn tất việc sáp nhập.

Cùng lúc trụ sở công ty giải trí cũng bắt đầu xây dựng, nhanh nhất là trong vòng một tháng có thể xây xong.

Bên phía Trình Đan Đình đặt ra hai việc, việc thứ nhất chính là đả thông các doanh nghiệp cung cấp của từng lĩnh vực tại thành phố Giang Nam để chuẩn bị sẵn sàng cho tài nguyên bắt đầu thu phí sau này. Việc thứ hai chính là không ngừng đưa ra thông báo tuyển dụng, thu hút các nhân tài ưu tú trong lĩnh vực giải trí.

Hết thảy đều đang tiến hành một cách hừng hực khí thế.

Tuy rằng kinh phí đầu tư trong giai đoạn đầu tương đối nhiều, nhưng theo quan điểm của Giang Sách, trả giá vì mọi thứ đều là điều xứng đáng.

Hôm nay, sau khi hoàn thành xong hết mọi việc, Giang Sách kéo lê thân thể mệt mỏi về tới nhà.

Bước vào cửa liền cảm thấy bầu không khí quá là không ổn.

Ba vợ Đinh Khải Sơn hai tay ôm đầu ngồi trên sô pha, trừng mắt nhìn một tấm thẻ ngân hàng trên bàn trà, chau mày không biết đang tự hỏi cái gì.

Đinh Mộng Nghiên và Tô Cầm đều đứng ở một bên, trên mặt cũng tràn ngập vẻ lo lắng.

“Ba, mẹ, Mộng Nghiên, mọi người như thế này là làm sao vậy?” Giang Sách đi qua hỏi han.

Đinh Mộng Nghiên kéo anh qua một bên: “Không có việc gì đâu, anh mau đi nghỉ ngơi đi.”

Không có việc gì?

Thế này mà giống dáng vẻ không có việc gì à?

Giang Sách nói: “Anh cũng không phải thằng ngốc, trên mặt mọi người đều tràn ngập ưu sầu, còn nói với anh là không có việc gì?”

Đinh Mộng Nghiên thở dài: “Anh này, không phải anh mới vừa tìm được một công việc sao, thấy anh ngày nào cũng chạy xuôi chạy ngược nên không muốn quấy rầy anh.”

Giang Sách mỉm cười: “Công việc có bận cũng không thể không quan tâm người nhà mà. Nói anh biết, xảy ra chuyện gì thế?”

Đắn đo hết lần này đến lần khác xong Đinh Mộng Nghiên mới nói ra tình hình thực tế.

Cô chỉ vào tấm thẻ trên bàn kia và nói: “Chiều nay, Trưởng phòng bộ phận của ba em giao thẻ ngân hàng của công ty cho ba, nói ông ấy đến ngân hàng kết toán khoản thanh toán cuối cùng cho một dự án của Cục Thủy lợi, tổng cộng hơn 3000 vạn. Sau khi ba em đi rồi mới phát hiện, trong thẻ một đồng cũng không có, gọi điện thoại hỏi Trưởng phòng, kết quả Trưởng phòng một mực chắc chắn lúc đưa thẻ ngân hàng là có tiền.”

“Hơn 3000 vạn không cánh mà bay, bây giờ ba hết đường chối cãi, người khác đều cho rằng là ông ấy độc chiếm hết số tiền. Ông ấy đang vì chuyện này mà phát sầu, từ buổi chiều đến giờ vẫn luôn ngồi đấy, cũng nghĩ không ra được cách nào cả.”

Hơn 3000 vạn, vậy thì cũng không phải là một khoản tiền nhỏ.

Nếu là hơn ba mươi vạn còn có thể lấy tiền từ trong nhà bù vào. Dù cho là hơn 300 vạn, cắn răng cũng bù được phần nào đó.

Vấn đề là, hơn 3000 vạn, bán nhà đi cũng bù không nổi đâu!

Giang Sách nhíu mày: “Mộng Nghiên, thế này còn nói là không có việc gì à?”

Đinh Mộng Nghiên oán thán vài tiếng: “Không phải là em sợ anh lo lắng sao, hơn nữa chuyện này có nói với anh thì cũng không có cách giải quyết, cho nên không muốn để anh biết, chỉ sợ anh vì chuyện này mà ảnh hưởng đến công việc mới.”

Đang nói chuyện, một chiếc xe BMW màu trắng bạc dừng trước cửa nhà họ Đinh, cửa xe mở ra, một tên đàn ông trung niên đầu hói bụng to bước xuống.

Ông ta chính là Trưởng phòng bộ phận của Đinh Khải Sơn – Mạnh Kiến Thụ.

Nhìn thấy Mạnh Kiến Thụ đi vào nhà, Đinh Khải Sơn vội vàng bước tới đón, vừa mời Mạnh Kiến Thụ ngồi xuống vừa nôn nóng hỏi: “Trưởng phòng à, anh kiểm tra giúp tôi chưa, hơn 3000 vạn rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi?”

Mạnh Kiến Thụ thở dài rất nặng nề, giọng điệu trầm thấp: “Khải Sơn, tôi nói chứ, cậu cũng là người cũ rồi, làm sao mà một chuyện chút xíu thế này cũng làm không xong thế? Đi kết toán khoản thanh toán cuối cùng cho dự án mà cậu cũng có thể gây ra một rắc rối lớn thế này.”

Đinh Khải Sơn xụ khuôn mặt già mà khẩn cầu: “Trưởng phòng, anh giúp tôi một chút đi, chuyện này tôi thật sự không biết tại sao lại thành thế này mà.”

Mạnh Kiến Thụ nói: “Làm sao mà cậu có thể không biết được? Tôi đã kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ, người của bộ phận Tài vụ đã đưa ra chứng cứ rồi, khi lấy thẻ ra thì bên trong đang có 3000 vạn. Bên phía ngân hàng kia tôi cũng hỏi thăm, không có bất cứ ghi nhận chuyển khoản nào cả. 3000 vạn, không có.”

Đinh Khải Sơn quả thực muốn khóc, rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu chứ?

Làm sao mà chuyện xui xẻo như vậy lại dính vào ông vậy hả?

Mạnh Kiến Thụ liếc mắt nhìn Đinh Khải Sơn, nói: “Khải Sơn à, nếu như số tiền này là cậu lấy vậy thì giao ra đây đi, đừng nghĩ đến việc mù quáng giở trò xấu, cậu cũng không phải là người thiếu tiền.”

Đinh Khải Sơn sốt hết cả ruột: “Trưởng phòng, anh nói vậy là có ý gì? Vốn dĩ không phải là tôi lấy tiền đi!”

“Được rồi được rồi, không phải cậu lấy, vậy thì ai lấy? Đinh Khải Sơn à tôi nói cậu biết, tôi cũng chỉ có thể giúp cậu giấu trong chốc lát thế này thôi, bây giờ công ty của đối phương đã đang truy hỏi khoản thanh toán cuối tại sao còn chưa qua. Nếu như ngày mai còn không đưa tiền ra, cấp trên nhất định phải điều tra.”

Mạnh Kiến Thụ hừ lạnh một tiếng: “Không phải tôi hù dọa cậu, tới ngày mai nếu cậu còn không đưa tiền ra thì chờ ngồi xổm trong tù đi.”

Đinh Khải Sơn mặt xám như tro tàn.

Chuyện tới lúc này rồi ông còn có thể làm sao bây giờ?

Sau khi Giang Sách ở một bên đã hiểu rõ ngọn nguồn sự việc, anh mở miệng nói: “Nhìn vào manh mối hiện nay, sau khi thẻ ra khỏi bộ phận Tài vụ thì vẫn có tiền, tới ngân hàng rồi thì lại không có tiền, vậy chỉ có thể là đã xảy ra vấn đề trên đường đi.”

Mạnh Kiến Thụ gật đầu: “Không sai, Khải Sơn, cậu cẩn thận nghĩ lại xem, trên đường có phải là đã bị người ta đánh tráo hay không? Hoặc là người của ngân hàng động tay động chân?”

Đinh Khải Sơn liên tục lắc đầu: “Không thể nào, sau khi tôi lấy được thẻ thì vô cùng cẩn thận, thẻ cũng không rời khỏi tầm mắt của tôi. Lúc ở ngân hàng cũng xử lý thẻ ngay trước mặt tôi, không có vấn đề gì cả.”

“Vậy thì đúng là kỳ lạ.”

Mọi người đều không nghĩ thông suốt được việc này.

Giang Sách nhìn chằm chằm Mạnh Kiến Thụ, cứ như vô tình nói một câu: “Nếu sau khi ba tôi lấy được thẻ không xảy ra sai lầm gì, vậy thì vào lúc trước khi ông ấy lấy được thẻ, sau khi thẻ rời khỏi bộ phận Tài vụ có phải là đã xảy ra vấn đề gì rồi hay không?”

Hửm, ánh mắt của mọi người cùng dồn về phía Mạnh Kiến Thụ.

Mạnh Kiến Thụ sửng sốt, mắng: “Cậu có ý gì hả? Nghi ngờ tôi chuyển tiền trong thẻ đi đấy à?”

Giang Sách cười lạnh một tiếng: “Chỉ là thêm một loại khả năng thôi mà.”

Mạnh Kiến Thụ đứng dậy: “Được thôi, uổng cho tôi lo lắng sợ hãi giúp đỡ nhà mấy người điều tra, mấy người lại nghi ngờ ngược lại tôi? Đinh Khải Sơn, bây giờ tôi quay về báo lại tình huống cho cấp trên, cậu chờ ngồi tù đi!”

Đinh Khải Sơn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng giữ chặt Mạnh Kiến Thụ, van xin: “Đừng đừng đừng, Trưởng phòng, ngài nhất định đừng làm như vậy.”

Quay đầu lại, Đinh Khải Sơn quát về phía Giang Sách: “Anh không có việc gì rồi ba hoa đấy hả? Cút về phòng cho tôi!”

Giang Sách không hề nổi giận, bình tĩnh xoay người tránh đi.

Mạnh Kiến Thụ xí một tiếng về phía anh, sau đó nói với Đinh Khải Sơn: “Khải Sơn, không cần biết là số tiền này có phải do cậu lấy hay không, bây giờ điều có thể khẳng định được chính là số tiền này mất ở chỗ cậu rồi. Đêm nay cậu cần phải lấy ra 3000 vạn lấp kín cái lỗ thủng này, bù vào đó, mọi thứ đều dễ bàn bạc. Bù không được vậy thì cậu toi đời rồi.”

3000 vạn?

3000 vạn!

Đinh Khải Sơn ngồi lại sô pha, 3000 vạn, làm sao bù được đây?

Giang Sách đã đi tới cửa phòng ngủ thì dừng lại, quay đầu nhẹ giọng nói: “Ba, nếu như ba bằng lòng, con có thể bù trước giúp ba lỗ hổng 3000 vạn này.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play