Tất cả mọi người yên tĩnh trở lại. Tu La chiến thần? Đây là chức vụ gì vậy?
Đường Mạt hắng giọng một cái: "Mặc dù tôi không hiểu rõ tình hình bên Tây Cảnh cho lắm, nhưng liên quan đến quân hàm thì tôi nắm rõ trong lòng bàn tay. Tu La chiến thần, căn bản không có chức vụ này, Giang Sách cậu cũng đừng thêu dệt vô cớ."
Đám người cùng nhau gật đầu.
"Thì ra là bịa, bảo sao tôi chưa từng nghe tới."
"Bịa thì cũng bịa cho đáng tin một chút."
Quân hàm mà ngay cả Đường Mạt cũng không biết thì chắc chắn là không tồn tại.
Đối với sự chỉ trích của bọn họ, Đinh Mộng Nghiên xấu hổ muốn đào lỗ chui xuống đất.
Giang Sách ngược lại rất bình tĩnh, anh thuận miệng trả lời: "Anh chưa từng nghe tới có lẽ vì chức vụ của anh quá thấp, chưa bao giờ được tiếp xúc."
Hiện trường bàn tán xôn xao, đám người nhìn Giang Sách với ánh mắt như nhìn tên ngốc.
Anh thật sự quá kiêu ngạo, lời gì cũng dám nói.
Đường Mạt là ai chứ? Đây là Phó Tư lệnh Chiến trường phía Đông, nắm giữ chức vụ cao thứ hai.
Một chốc sau, tiếng cười ào ào vang lên.
Đinh Phong Thành chỉ vào Giang Sách: "Em gái, em có thể đem tên loạn thần kinh nhà em về được không? Cậu ta mất mặt như vậy có phải phép không chứ?"
Đường Mạt cũng đầy vẻ khinh thường.
"Có một số người, rõ ràng thân phận thấp kém nhưng vẫn muốn nói dối để chứng tỏ bản thân, kết cục cũng sẽ bị người khác chê cười."
"Tôi sẽ không khinh thường cậu vì cậu thấp kém, thế nhưng cậu không biết liêm sỉ tới vậy chỉ khiến tôi cảm thấy buồn nôn."
"Đi ra ngoài đi, thấy cậu ở đây tôi cũng chẳng có tâm trạng ăn cơm."
Đinh Phong Thành nói theo: "Phế vật, nghe thấy chưa? Anh rể bảo cậu cút đi kìa."
Cảnh tượng lại trở nên ngượng ngùng.
Đinh Trọng khoát tay với Đinh Mộng Nghiên: "Mộng Nghiên, bảo cậu ấy tới bàn phía xa xa kia ngồi đi."
"Vâng, ông nội."
Đinh Mộng Nghiên đứng lên, nắm lấy cổ tay Giang Sách, cắn răng kéo anh rời khỏi đó rồi sắp xếp cho anh ngồi ở một góc vắng vẻ.
Giang Sách khẽ lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh mà ăn.
"Anh còn ăn được sao?" Đinh Mộng Nghiên hung hăng nói: "Em tức đến no rồi, anh vậy mà vẫn như chẳng có chuyện gì xảy ra. Giang Sách, anh có biết chữ xấu hổ viết thế nào không?"
Giang Sách lạnh nhạt nói: "Thật giả sẽ sớm thấy rõ."
"Có ý gì?"
"Em sẽ sớm hiểu được thôi."
Trên bàn chủ nhà.
Đinh Trọng dò hỏi: "Mạt à, hôm nay ông có chuyện muốn thỉnh giáo cháu."
Đường Mạt cười: "Ông nội khách sáo, ông cần thỉnh giáo cháu chuyện gì chứ? Cháu biết rồi, nhất định là ông muốn hỏi chuyện lãnh đạo mới đến đúng không?"
"Đúng đúng, cháu vừa đoán đã đúng."
Đường Mạt nói tiếp: "Lần này ba khu sát nhập, vị trí người phụ trách này vừa là một chức vụ tốt, nhưng lại rất khó thực hiện."
"Vì sao vậy?"
"Đơn giản thôi. Là người tổng phụ trách ba khu, người đó có thể điều hành tất cả tài nguyên, chỉ cần xử lý thật tốt chắc chắn kiếm được tiền. Vấn đề là, lãnh đạo ban đầu của ba khu sẽ đồng ý cho người đó làm hay sao? Chính quyền, giới kinh doanh, nhiều thế lực như vậy cũng không dễ quản lý."
Đinh Trọng gật gật đầu rồi hỏi tiếp: "Vậy cháu có biết người sắp đến là ai không?"
"Không biết."
"Ngay cả cháu cũng không biết?"
Đường Mạt xấu hổ nói: "Đương nhiên, cấp bậc của cháu không chỉ kém người ta một chút. Manh mối duy nhất chính là tên tổng phụ trách này đến từ Tây Cảnh."
Tây Cảnh?
Đinh Trọng không tự chủ được nhìn sang chiếc bàn trong góc, sau đó lại cảm thấy suy nghĩ của mình quá ngu ngốc nên lắc đầu liên tục.
"Mạt à, cháu nên chú ý đến chuyện này nhiều hơn. Lãnh đạo mới tới, cố gắng giúp nhà họ Đinh chúng ta tranh thủ chút lợi ích. Ba khu sáp nhập, có rất nhiều chỗ có thể kiếm tiền, chỉ cần kiếm được một chỗ thì cũng đủ cho nhà họ Đinh chúng ta hưởng thụ rất lâu."
Đường Mạt vỗ ngực: "Ông cứ yên tâm, chuyện nhà họ Đinh chính là chuyện của Đường Mạt cháu, cháu nhất định sẽ để trong lòng. Qua mấy ngày nữa, cháu sẽ tự mình đi đón lãnh đạo mới, lúc đó cháu sẽ nói vài lời tốt đẹp về nhà họ Đinh trước mặt ngài ấy, khi ấy cần sợ gì không kiếm được tiền?"
"Ai da, vậy thì phải cảm ơn cháu rồi."
"Hừm, ông nội khách sáo quá."
"Lại đây, uống rượu."
"Uống rượu!"
Lúc này ba chiếc xe Rolls-Royce màu đen dừng lại trước cửa, mỗi chiếc đều có giá chục triệu tệ, tuyệt đối không phải thứ người bình thường có thể lái được.
Đây là đến tìm ai?
Đinh Trọng và Đường Mạt liếc nhìn nhau, đặt ly rượu trong tay xuống rồi đi ra cửa.
Ba chiếc Rolls-Royce dừng lại, cửa xe mở ra, vài người đàn ông mặc quân trang bước xuống. Ba chiếc xe, mỗi chiếc xe đều lấy một lá cờ thưởng rất lớn ra.
Người dẫn đầu bước nghiêm đến trước mặt Đinh Trọng rồi chào một cái. .
ngôn tình ngược"Chào ông, chúng tôi là người của chiến trường, đặc biệt đến đây để đưa cờ thưởng, cảm ơn cháu rể của ngài đã có những cống hiến xuất sắc cho chiến trường."
Chiến trường?
Cháu rể?
Đinh Trọng lập tức nhìn về phái Đường Mạt: "Ai nha, Mạt ghê gớm thật, cấp trên vậy mà phái người tới tặng cờ thưởng cho cháu sao, thật sự khiến nhà họ Đinh chúng ta nở mày nở mặt!"
Đường Mạt cười cười xấu hổ.
Trong lòng anh ta vô cùng hoang mang, với năng lực và hành động của anh ta thì làm gì có tư cách được tặng cờ thưởng?
Một cái còn không nổi, đừng nói đến tận ba.
Đường Mạt nghi ngờ trong lòng, rốt cuộc mình đã có cống hiến đặc biệt to lớn gì mà được nhận ba lá cờ thưởng khen ngợi? Sau khi quay về nhất định phải hỏi cấp trên rõ ràng.
Đinh Trọng cười không ngậm được miệng: "Tốt, rất tốt. Người đâu, nhận lấy ba lá cờ thưởng rồi treo trong từ đường!"
"Vâng."
Sau khi nhận cờ thưởng xong, người của chiến trường quay về xe rồi nghênh ngang rời đi.
Giờ phút này, trên chiếc bàn trong góc, Đinh Mộng Nghiên nhìn ba lá cờ thưởng rồi cười khổ: "Chị cả quả thật đã gả cho một người chồng trong mơ."
Có hâm mộ, cũng có ghen tị.
Có người phụ nữ nào không hy vọng bản thân có thể gả cho một người đàn ông ưu tú?
Giờ phút này, trong lòng Đinh Mộng Nghiên chỉ còn nỗi đắng chát.
Giang Sách bên cạnh nhìn ba lá cờ thưởng thì lẩm bẩm: "Đã nói tôi không thích những thứ này mà lại còn đưa, đúng là phiền phức."
Anh lắc đầu rồi tiếp tục dùng bữa.