Đinh Trọng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, kinh ngạc vì đối phương lại nói cho là cho luôn ba trăm triệu, vui mừng là vì số tiền này cuối cùng đã được giải quyết.

Tuy nhiên, đại diện của chín công ty còn lại đều không hài lòng.

Tất cả công lao đều do một mình Phan Khố cướp đi, vậy họ phải giải thích thế nào với người tổng phụ trách đây?

Nếu không có cách nào giải thích thì lợi ích của bọn họ sẽ không còn nữa.

Tổng giám đốc công ty giải trí Bách Kỳ nói: "Không được, tôi không đồng ý Phan Khố đưa ra số tiền này, muốn đưa ra thì cũng phải do công ty của chúng tôi. Tôi có thể bao trọn ba trăm triệu.”

"Ha ha, dựa vào đâu mà do Công ty giải trí Bách Kỳ các anh được đưa ra? Chẳng nhẽ Tập đoàn Trường Khuynh chúng tôi không có ư?"

"Các anh đừng cãi nhau nữa, theo như tôi thấy ba trăm triệu này vẫn nên do Công tỷ sản xuất Thiêm Trình chúng tôi đưa ra đi? Chung quy thì chúng tôi và nhà họ Đinh đều làm cùng một việc.”

Những ông lớn đều vì chuyện ai sẽ bỏ vốn khởi động mà tranh cãi rất gay gắt.

Trong lúc cãi vã, Giang Sách nặng nề ho một tiếng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Anh dang tay ra, cười nói: "Mọi người làm sao vậy? Một chút chuyện nhỏ mà cũng cãi nhau sao?"

Phan Khố hỏi: "Vậy thì cậu nói xem, số vốn khởi động ba trăm triệu này do bên công ty nào bỏ ra thì được?"

Giang Sách nói: "Ba trăm triệu? Xin lỗi, khi nãy ông cụ chỉ nói ba trăm triệu là số vốn khởi động thấp nhất, lại không có quy định cứ nhất thiết phải là ba trăm triệu mới được. Các ông hoàn toàn có thể mỗi người thêm vào ba trăm triệu, như này mọi người sẽ không còn mâu thuẫn gì nữa rồi đúng không?"

Mỗi công ty ba trăm triệu, mười công ty sẽ thành ba tỷ!

Phan Khố cười nói: "Nhóc con, nhà họ Đinh các cậu có chịu được số tiền vốn khởi động ba tỷ không?"

Giang Sách nhún vai: "Chút tiền này cũng không chịu được thì chi bằng về nhà bán khoai lang còn hơn."

Phan Khố nheo mắt nhìn Giang Sách chăm chú, ông ta rất có hảo cảm với cậu thanh niên vô danh này. Không quản thực lực như thế nào nhưng chỉ cần nói đến cái dũng khí này thì không phải thứ mà người bình thường nào cũng có được.

Ông ta gật đầu: "Tôi đồng ý lời kiến nghị của cậu, mỗi công ty ba trăm triệu, các vị ngồi đây có ý kiến gì không?"

Những ông lớn khác đều không muốn bị bỏ lại nên lần lượt gật đầu.

"Không vấn đề."

"Một đề nghị rất hợp lý, không ai phải chịu thiệt cả."

Phan Khố nói: "Vậy cứ quyết định như thế đi, mỗi công ty ba trăm triệu, tổng cộng ba tỷ tiền vốn khởi động. Kết thúc hội nghị tại đây, tôi còn có việc cần đi trước. Vốn chuyển nhập cụ thể tôi sẽ xếp người tới phụ trách."

Nói xong Phan Khố đứng dậy bước đi, khi lướt qua người Giang Sách không biết vô tình hay cố ý liền nhìn anh nhiều thêm chút.

Ông ta có một dự cảm người thanh niên này sẽ làm đảo lộn Giang Nam trong tương lai.

"Vậy tôi cũng đi đây."

"Tổng giám đốc Đinh, ông phải xử lý vốn khởi động này thật tốt đấy."

Mọi người lần lượt đứng dậy rời đi, trong mắt bọn họ ba trăm triệu kia chẳng đáng là bao.

Mãi cho đến khi mọi người đã về hết, Đinh Trọng vẫn chưa định thần lại, cả người ngây ngốc đứng đó, trong đầu xuất hiện toàn những số không, ba tỷ? Ba tỷ!

Cả đời của Đinh Trọng cũng chưa được động đến nhiều tiền đến vậy.

Bên ngoài phòng họp, Đường Mạt nhìn bóng lưng mấy ông lớn rời đi liền nở một nụ cười nham hiểm.

"Phong Thành, cậu quả nhiên nói đúng, những ông lớn này hoàn toàn không có dự định đầu tư."

"Không phải vậy sao?" Đinh Phong Thành nói: "Bây giờ Giang Sách mất mặt thật rồi, tuy nói những người này đều đến cả rồi, nhưng một phân tiền cũng không lấy được thì có khác gì chứ? Với lại ông cụ nói không chừng bị bọn họ làm bẽ mặt một phen, lúc nữa khẳng định sẽ rất tức giận cho xem."

Đường Mạt cười ha ha nói: "Tốt, tốt lắm! Vậy chúng ta có lý do đuổi Giang Sách ra khỏi nhà họ Đinh rồi."

Ba người bọn họ bước vào phòng họp, vừa hay thấy Đinh Trọng đứng đó với vẻ sững sờ liền cho rằng Đinh Trọng bị làm bẽ mặt xong trở nên tức giận nên mới có bộ dạng như vậy.

Đinh Tử Ngọc nhanh chóng đi tới vỗ lưng Đinh Trọng nói: "Ông ơi, ông có chuyện gì vậy? Ông bình tĩnh lại chút, những người đó không muốn đầu tư thì thôi, chúng ta đi tìm người khác."

Đường Mạt nói: "Hôm nay nhà họ Đinh thật sự bị mất mặt quá rồi. Bị người ta làm bẽ mặt thì thôi đi, đây ngay cả một phân tiền cũng không lấy được. Haha, chuyện này mà truyền ra ngoài không phải sẽ bị lấy làm trò cười sao?"

Đinh Phong Thành ở bên kia chỉ vào Giang Sách, mắng: "Đều là chủ ý của tên phế vật nhà cậu! Cậu xem ông nội tức như thế nào rồi? Nếu ông có chuyện gì tôi nhất định sẽ không tha cho cậu!"

Đinh Mộng Nghiên khẽ lắc đầu: "Phong Thành, e là anh hiểu lầm rồi."

"Hiểu lầm?" Đinh Phong Thành tiếp tục mắng: "Em gái, cô gả cho thằng hèn mọn này thì cũng thôi đi, giờ lại còn bao biện cho hắn. Cô ấy à, càng ngày càng không có cốt cách rồi!"

Đường Mạt đi qua: "Đừng nói gì nữa, hôm nay tuy rằng người đều đến nhưng một phân tiền cũng không lấy được, vậy so với không đến thì có gì khác nhau? Theo anh thấy vẫn phải đuổi Giang Sách ra khỏi nhà họ Đinh!"

"Em đồng ý." Đinh Phong Thành, Đinh Tử Ngọc đều đồng thanh nói.

Đinh Trọng lúc này mới hít một hơi rồi chậm rãi ngồi xuống, nói một cách nhàn nhạt: "Ba đứa im mồm đi."

Ba người nhìn nhau, đồng loạt sững sờ.

Đinh Phong Thành hỏi: "Ông nội, ông chớ mềm lòng vào lúc này."

"Mềm lòng cái khỉ gì!' Đinh Trọng trừng mắt với Đinh Phong Thành: "Cuộc họp ngày hôm nay rất thành công, đã gom được vốn khởi động hạng mục rồi."

"Hả?"

Đám người Đường Mạt kinh ngạc đến mức á khẩu, không phải thật chứ, những ông lớn cao cao tại thượng kia lại chịu đưa tiền ư?

Nói ra như vậy ai có thể tin được?

Đinh Phong Thành hỏi: "Không phải chứ? Bọn họ đồng ý góp tiền sao? Ông nội à, bọn họ đưa bao nhiêu vậy?"

"Ba trăm triệu."

“Ba trăm triệu? Vậy bình quân mỗi công ty là ba mươi triệu. Đối với bọn họ mà nói quả thực không phải là chuyện gì lớn.”

"Không phải tổng cộng ba trăm triệu, là mỗi công ty ba trăm triệu!" Đinh Trọng hưng phấn nói: "Tổng cộng là ba tỷ!"

"Ba, ba tỷ?" Đinh Phong Thành lắp bắp ngã xuống ghế, trợn to mắt lên, kinh ngạc đến mức suýt nữa mất đi ý thức.

Ngay cả Đường Mạt cũng không giữ nổi bình tĩnh.

Ba tỷ, quả thật là một con số trên trời.

Anh ta còn nói Giang Sách không kiếm nổi cho nhà họ Đinh một phân tiền, kết quả lần đầu ra tay đã là ba tỷ, là số tiền Đường Mạt cả đời này cũng không thể kiếm được.

Thật mất mặt quá.

Giang Sách chỉnh lại áo quần, nhàn nhạt nói: "Các anh cũng không cần quá ngạc nhiên, chỉ là ba trăm vạn mà thôi. Đối với nhà hào môn thật sự mà nói cũng không phải chuyện gì to tát. Mục tiêu của nhà họ Đinh là trở thành gia tộc tầm cỡ quốc tế, sao lại có thể để ba trăm vạn này đánh gục được."

Lời này nói ra có vẻ làm Đinh Trọng không vui.

Đó là ba trăm vạn, không phải ba mươi đồng. Làm gì có đạo lý không ngạc nhiên cho được?

Tuy nhiên, đây chính là điểm khác biệt giữa Đinh Trọng và Giang Sách. Dựa vào năng lực, kiến thức, lòng dạ của Đinh Trọng, vĩnh viễn chỉ có thể loanh quanh ở dòng thế gia nhị phẩm, thậm chí có thể rơi xuống dòng thế gia tam phẩm.

Đây cũng chính là nguyên nhân trực tiếp khiến đám ông lớn như Phan Khố coi thường người như Đinh Trọng.

Chỉ có Giang Sách nhìn cao trông rộng, không thì Đinh Trọng tuyệt đối không thể so sánh nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play