Vết thương kia trông rất đáng sợ, chỉ cần lệch một chút nữa thôi sẽ mất mạng.

Xem ra Cao Chí Định có thể đè đầu cưỡi cổ Đinh Khải Sơn, nhất định có liên quan tới vết thương này.

Quả nhiên, Cao Chí Định lớn giọng kể: “Năm ấy, tôi là bạn học của Đinh Khải Sơn, bởi vì ông ta đắc tội với đám côn đồ trong một nhóm xã hội đen, lúc tan học đã bị người ta chặn ngay cổng trường. Đinh Khải Sơn sợ, không dám đi; là tôi, chính tôi đã bảo vệ ông ta, ra mặt đấu với đám côn đồ kia, cũng chính tôi đã giúp ông ta cản bọn chúng, để ông ta có thời gian chạy trước, cũng vì vậy mà tôi còn bị đám người đó đâm cho một nhát.

Mấy người nhìn đi, đây chính là vết thương năm đó để lại, nếu không phải mạng tôi lớn, đã sớm đi đời nhà ma rồi! Lúc ấy, chỉ cần mũi dao hơi lệch một chút, mạng nhỏ của tôi cũng sẽ không còn nữa.

Dù là vậy, năm ấy tôi cũng phải nằm trên giường dưỡng thương suốt nửa năm.”

Cao Chí Định kéo áo lại, nhìn về phía Đinh Khải Sơn: “Bạn cũ à, chắc ông quên sạch chuyện năm đó rồi nhỉ, giờ ông tìn được thằng rể quý rồi, nên mới làm như không quen biết tôi đúng không? Được, được lắm!”

Đinh Khải Sơn bày ra vẻ mặt vô tội: “Không phải đâu, lão Cao, tôi đâu có làm như không quen biết ông.”

“Vậy tại sao ông lại đánh con tôi, còn đuổi con tôi ra khỏi đây nữa?!”

Đối mặt với lời chỉ trích của Cao Chí Định, Đinh Khải Sơn không nói nên lời.

Toàn bộ người có mặt ở đây cũng im lặng.

Giờ Đinh Mộng Nghiên mới biết, thì ra giữa bố và Cao Chí Định còn tồn tại một tầng quan hệ như thế này nữa. Chẳng trách trước giờ Đinh Khải Sơn chưa từng dám làm phật lòng Cao Chí Định, dù sao cũng là ơn cứu mạng, là ơn nghĩa có trả cả đời cũng không hết.

Cao Chí Định thở dài, nói: “Hôm nay tôi tới đây, cũng không cầu ông giúp đỡ chuyện gì cả, tôi chỉ muốn đòi lại công đạo thôi.”

Đinh Khải Sơn hỏi: “Ông muốn đòi lại công đạo gì?”

Cao Chí Định đáp: “Bạn cũ, đừng nói tôi không cho ông cơ hội, bây giờ ông có hai lựa chọn: một là trả lại cho tôi nhát dao mà ông nợ tôi năm đó.”

Cái này trả thế nào?

Chẳng lẽ lại để Đinh Khải Sơn bị đâm một nhát hả? Giờ Đinh Khải Sơn tuổi đã cao, đâu thể nào chịu nổi?

Cho dù là người trẻ tuổi, cũng đâu thể vô duyên vô cớ bị đâm một dao được.

Đinh Khải Sơn mỉm cười đầy chua xót: “Biết trả một dao này thế nào đây? Ông cứ nói thẳng lựa chọn thứ hai là gì cho rồi.”

Cao Chí Định cười khẩy vài tiếng, rồi hạ thấp giọng, nói: “Lựa chọn thứ hai là để thằng rể quý của ông quỳ xuống, dập đầu tạ tội với con trai của tôi.”

“Chuyện này...”

Mọi người ở đây sửng sốt không thôi.

Hiển nhiên, Cao Chí Định đã hạ quyết tâm phải tìm lại mặt mũi cho con trai của ông ta.

Cao Văn Tường bị Giang Sách đả thương, còn bị đuổi ra khỏi nhà họ Đinh, nỗi nhục lớn như vậy sao anh ta có thể nuốt trôi, nên Cao Chí Định mới kiến quyết phải lấy lại thể diện cho con trai mình.

Chỉ cần Giang Sách dập đầu nhận sai, Cao Văn Tường sẽ lấy lại được thể diện.

Sắc mặt của mọi người vô cùng khó coi.

Đinh Phong Thành là người đầu tiên bật người dậy, mắng: “Này, ông già kia, ông đừng có quá đáng. Dù ông đã cứu mạng chú ba của tôi, nhưng đó cũng không phải lý do để ông đòi hỏi vô lý! Rõ ràng là con trai của ông không biết tốt xấu, giờ lại ép em rể của tôi xin lỗi, ông điên rồi hả?”

Cao Chí Định ngẩng đầu nhìn: “Bạn cũ à, đây chính là thái độ của nhà họ Đinh mấy người sao?”

Đinh Khải Sơn bắt lấy tay Đinh Phong Thành, kéo anh ta xuống: “Ngồi xuống.”

Đinh Phong Thành cực kỳ không tình nguyện ngồi xuống, càng thêm căm ghét Cao Chí Định trăm nghìn lần.

Đinh Khải Sơn miễn cưỡng nở nụ cười, hỏi: “Lão Cao, oan gia nên giải không nên kết, hay là bỏ qua đi? Để Giang Sách rót rượu tạ tội với cháu trai là được rồi, quỳ xuống gì đó thì hơi quá đáng.”

Cao Chí Định vỗ một cái thật mạnh xuống bàn.

“Quá đáng? Quá gì mà quá?”

“Mấy người đánh người ta bị thương mà chỉ cần một chén rượu là xong ư? Uống rượu mà gọi là trừng phạt sao? Đó là ban thưởng!”

“Bạn cũ, ông đúng là ác độc thật đấy, dám đối xử với ân nhân của mình như thế hả?”

Đinh Khải Sơn bị mắng đến mức không dám phản bác.

Ông ấy tuyệt đối không thể để Giang Sách quỳ xuống xin lỗi được, nhưng trong tình huống này, Cao Chí Định lại không chịu nhường bước, Đinh Khải Sơn lại rơi vào thế khó xử.

Đúng lúc này, Cao Văn Tường mở miệng nói: “Quỳ xuống gì đó đúng là có hơi khắc nghiệt thật, tôi nghĩ rót rượu cũng không tệ.”

Hai mắt Đinh Khải Sơn tỏa sáng: “Vẫn là cháu trai hiểu rõ đúng sai!”

Ông ấy tưởng rằng Cao Văn Tường tìm lối thoát thay ông ấy, nhưng thực tế lại trái ngược.

Cao Văn Tường phất tay: “Nghe tôi nói hết đã.”

Dừng một chút, anh ta nói tiếp: “Nhưng lời bố tôi nói cũng có lý lắm, để Giang Sách uống rượu thì đâu có tính là trừng phạm? Là có lợi cho anh ta mới phải! Cho nên, ly rượu phạt này không thể để Giang Sách uống.”

Sự gian trá chợt lóe lên trong mắt anh ta khiến mỗi một người ở đây cảm thấy ớn lạnh cả sống lưng.

Đinh Phong Thành vô cùng trượng nghĩa, chủ động nâng ly rượu lên, nói: “Vậy để tôi uống thay Giang Sách, được rồi chứ?”

Cao Văn Tường nhếch miệng cười khẩy: “Anh? Anh là ông chủ Đinh đó, tôi không đắc tội nổi đâu.”

Cuối cùng, sau một hồi im lặng, Giang Sách mở miệng hỏi: “Vậy theo ý anh, ai mới là người nên uống ly rượu này?”

Cao Văn Tường nhìn Giang Sách, sau đó, ánh mắt của anh ta chầm chậm chuyển từ Giang Sách qua người Đinh Mộng Nghiên, khẽ môi nhếch, đáp: “Tôi muốn Đinh Mộng Nghiên uống cùng tôi vài ly, xem như lời tạ tội, chắc không quá đáng đâu nhỉ?”

Ầm!!!

Lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong lòng Giang Sách, dù là ai cũng có thể nhận ra, hai mắt anh đã dần nhuốm màu đỏ tươi.

Sát khí dày đặc tỏa ra.

Ở bên kia, Đinh Phong Thành hét ầm lên: “Mẹ kiếp, mày dám tới nhà họ Đinh bọn tao giở trò lưu manh hả? Ông đây phải giết chết mày!”

“Phong Thành, dừng tay!” Đinh Khải Sơn lập tức ngăn động tác của Đinh Phong Thành lại.

Hiện trường có chút hỗn loạn.

Một bên là ân nhân cứu mạng, bên kia là người nhà, Đinh Khải Sơn lại rơi vào thế khó xử.

Đối mặt với yêu cầu vô lý của nhà họ Cao, Đinh Khải Sơn thật sự rất muốn đuổi họ đi, nhưng…

Hầy, muốn trách thì trách tại sao năm đó mình lại nợ ông ta món nợ lớn như vậy, có trả thế nào cũng không hết được.

Cao Chí Định mỉm cười: “Đề nghị của con trai tôi cũng không tệ, Đinh Mộng Nghiên tiếp rượu mới tính là lời xin lỗi chân chính chứ. Bạn cũ, tôi đã nhượng bộ lắm rồi, ông mau chọn một cái đi.”

Chọn cái gì?

Sao Đinh Khải Sơn có thể để con gái tiếp rượu người khác ngay trước mặt mọi người được? Còn là trước mặt con rể nữa, nếu chuyện này xảy ra, mai mốt ông ấy còn mặt mũi sống tiếp không đây?

Có chết ông ấy cũng không thể làm như vậy được.

Đằng sau, Giang Sách lặng lẽ đứng dậy, chẳng nói chẳng rằng bước tới bàn trà đặt kế bên, lấy con dao gọt trái cây trên bàn lên, cầm trong tay, sau đó chầm chậm đi trở về bàn ăn.

Nhìn ánh mắt lẫn tư thế của anh, hệt như chuẩn bị giết người vậy.

Hai bố con nhà họ Cao bị dọa sợ chết khiếp.

Đinh Khải Sơn hét lớn: “Giang Sách, con bình tĩnh một chút, tuyệt đối không được xúc động.”

Khi khoảng cách giữa hai bên còn chưa tới hai mét, Giang Sách dừng bước: “Bố, bố cứ yên tâm, con rất tỉnh táo.”

Anh dừng lại đôi chút, rồi nói tiếp: “Người xưa có câu nợ bố con trả, tuy tôi không phải con ruột, nhưng con rể thì cũng là con. Món nợ mà bố tôi thiếu các người, hẳn là để đứa con trai này trả mới phải.”

Cao Chí Định vắt chéo chân, hỏi: “Trả? Cậu tính trả thế nào?”

Giang Sách giơ lên ba ngón tay: “Năm đó bố tôi hại ông bị đâm một dao, đã qua nhiều năm như vậy, tôi cho ông thêm chút lợi nhuận, trả lại ông ba dao. Sau ba dao này, từ nay về sau, ân oán giữa ông và bố tôi coi như đã được thanh toán xong, không còn thiếu nợ nhau gì cả.”

Cao Chí Định vừa lắc lắc chân, vừa nói: “Được, đâm đi, là cậu nói đó, ba dao. Cậu dám đâm mình ba dao, món nợ giữa hai bên lập tức được thanh toán.”

Nói thì nói vậy, nhưng sao Đinh Mộng Nghiên có thể để Giang Sách tùy ý làm bậy được?

Cô ném đôi đũa trong tay xuống, nhảy một bước xa, vọt tới bên cạnh Giang Sách, cầm lấy tay Giang Sách: “Ông xã, anh bình tĩnh một chút, đừng làm bậy. Ba nhát dao không phải chuyện đùa đâu, sẽ chết người đó!”

Đinh Phong Thành, Đinh Khải Sơn và Tô Cầm cũng đứng dậy khuyên ngăn.

Nhưng Giang Sách lại đẩy nhẹ Đinh Mộng Nghiên ra: “Yên tâm, anh đi lính nhiều năm như vậy, bị thương còn nhiều hơn nữa kìa. Ba nhát thôi mà, chưa lấy được mạng của anh đâu.”

Cao Chí Định nói chêm vào: “Nhưng một nhát dao này của tôi là đâm ngay sát ngực đó, nếu cậu đâm ba nhát vào bắp chân thì không có tính đâu nhé.”

Giang Sách gật đầu: “Yên tâm, không để ông chịu thiệt đâu.”

Nói xong, anh nhẹ nhàng cởi áo, để lộ lồng ngực rắn chắn, rồi hít sâu một hơi.

“Nhát thứ nhất, trả nợ cho ông.”

Giang Sách tay lanh mắt lẹ, lấy tốc độ sét đánh trực tiếp đâm thẳng một dao vào ngực, khiến mọi người xung quanh sợ khiếp vía.

“Ông xã!”

“Sách Nhi!!”

“Em rể!!!”

Máu trong cơ thể người nhà họ Đinh lạnh đi một nửa, vị trí đó thật sự cách tim quá gần, hơi sơ sẩy một chút sẽ đi đời nhà ma ngay.

Giang Sách cố nén cảm giác đau đớn xuống, cầm con dao ra lần nữa.

“Nhát thứ hai, lợi nhuận.”

Vừa dứt lời, anh lại một lần nữa hạ con dao xuống, lần này đâm thẳng vào bên cạnh con dao thứ nhất.

Thương tích lại nhiều thêm.

Dù là chiến thần Tu La thì sắc mặt cũng sẽ trắng bệch như tờ giấy khi phải chịu cơn đau thấu tim.

“Nhát thứ ba, ân oán thanh toán xong!”

Nhát dao thứ ba của Giang Sách cũng nhanh chóng đâm vào ngực chỉ trong nháy mắt.

Ba nhát dao, tất cả đều đâm thẳng vào ngực, chỉ cần hơi sơ sẩy một chút là sẽ chết người.

Đinh Mộng Nghiên đau đớn tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất, nước mắt không kiềm được mà chảy xuống.

“Ông xã, ông xã.”

Đinh Khải Sơn và Đinh Phong Thành cũng sợ tới mức ngồi thụp xuống, nhìn Giang Sách đang bị thương nặng, cả hai choáng váng đến độ không biết phải nói gì nữa.

Còn hai bố con nhà họ Cao…

Lúc đầu bọn họ cũng rất khiếp sợ, không ngờ Giang Sách lại đàn ông tới vậy, dám tự đâm mình thật.

Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, đây chẳng phải kẻ ngu sao?

Mới nói mấy câu mà anh đã tự đâm chính mình, xem ra người này không làm được việc lớn gì rồi.

Trong lòng Cao Chí Định vô cùng hớn hở, bật cười ha hả nói: “Ái chà chà, thật sự xuống tay được hả? Nhưng Giang Sách à, dù cậu có tự đâm mình thì làm được gì? Năm ấy vì cứu bố vợ cậu nên tôi mới bị thương, giờ cậu tự đâm chính mình thì đâu có tính là cứu tôi, căn bản không có ý nghĩa gì hết.”

Đinh Khải Sơn nổi giận, quát: “Tên họ Cao kia, tao còn nợ mày cái rắm ấy! Giờ con rể của tao đã trả nợ giúp tao rồi, giữa hai chúng ta không còn gì nữa!”

Cao Chí Định lạnh lùng nhìn ông ấy: “Ông nói xong là xong sao?”

Đinh Khải Sơn trợn trừng mắt nhìn ông ta chằm chằm: “Ông đây nói xong là xong, biết chưa?”

Cao Chí Định cau mày, chuyện tới nước này rồi, dù ông ta có muốn khăng khăng chèn ép Đinh Khải Sơn thì cũng không còn dễ dàng nữa.

“Được lắm, Đinh Khải Sơn, đúng là nuôi ong tay áo mà, tôi cứu ông…”

Ông ta còn chưa nói hết câu, Giang Sách đã ghìm chặt vai Cao Chí Định lại: “Nợ của ông đã trả xong rồi, bây giờ nhà họ Đinh không chào đón hai bố con các ông nữa, mau cút ra ngoài.”

Cao Chí Định quay đầu, nhìn lướt qua ba nhát dao trên ngực Giang Sách, căn bản không thèm để anh vào mắt. Ông ta nghĩ rằng lúc này Giang Sách đã bị thương, mất hết sức chiến đấu, không đủ khiến ông ta thấy sợ nữa.

“Bây giờ mày có tài cán gì để lên mặt với tao?”

“Ông đây chỉ cần tùy tiện vung tay một cái là cũng có thể giết chết mày đó, biết chưa?”

Cao Chí Định quay đầu, nhìn lướt qua ba nhát dao trên ngực Giang Sách, căn bản không thèm để anh vào mắt. Ông ta nghĩ rằng lúc này Giang Sách đã bị thương, mất hết sức chiến đấu, không đủ khiến ông ta thấy sợ nữa.

“Bây giờ mày có tài cán gì để lên mặt với tao?”

“Ông đây chỉ cần tùy tiện vung tay một cái là cũng có thể giết chết mày đó, biết chưa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play