Hội trường đã trở thành phòng phát sóng trực tiếp.

Máy quay chuyên nghiệp và phòng phát sóng trực tiếp lập tức thu hút lượng truy cập.

Thợ cắt trực tiếp cắt một trăm khối nguyên thạch tại hiện trường.

Cảm giác này giống như có người mua một trăm tờ vé số và tiến hành mở thưởng ngay tại chỗ, rất đã mắt, ai cũng nóng lòng nhấn vào phòng phát sóng trực tiếp để xem.

"Coca và bỏng ngô đã sẵn sàng, hãy bắt đầu buổi biểu diễn đi."

"Một trăm khối nguyên thạch đó cảm giác như hàng kém chất lượng, không có gì để xem."

"Tôi cũng nghĩ như vậy, hẳn là chiêu trò xấu của công ty, đừng xem, tuyệt đối sẽ mở ra một đống rác."

Việc cắt chính thức vẫn chưa bắt đầu, phòng phát sóng trực tiếp đã chật cứng người, sóng bình luận hết cái này đến cái khác, hầu hết mọi người đều không coi trọng những khối nguyên thạch này.

Trong số đó, Reeves và ông chủ Điền cũng đang thưởng thức màn trình diễn tuyệt vời này tại nhà riêng của họ.

Viên Nhai Vĩ không thể chờ đợi được mà hét lên: "Thợ cắt, bắt đầu công việc đi!"

Anh ta đã hình dung ra khoảnh khắc Giang Sách thân bại danh liệt rồi, chỉ cần Giang Sách ngã xuống, người duy nhất mà Kỳ Chấn có thể tin tưởng không phải là anh ta sao?

Châu báu Hằng Tinh chắc chắn sẽ không thoát khỏi sự kiểm soát của Viên Nhai Vĩ!

Việc cắt nguyên thạch chính thức bắt đầu.

Đây cũng là thợ cắt lão luyện, cắt nguyên thạch đã gần ba mươi năm, bắt đầu cắt từ hơn mười tuổi, cả đời không biết mình đã nhìn thấy bao nhiêu nguyên thạch.

Vì vậy, khi thợ cắt nhìn thấy sọt nguyên thạch này thì cười nhạt, cho rằng với kỹ thuật của mình hoàn toàn không cần phải cắt nguyên thạch bỏ đi như vậy.

Vì thế ông ta coi buổi phát sóng trực tiếp này như một hoạt động biểu diễn, chỉ làm ra dáng mà thôi.

Chính vì điều này mà thợ cắt không quá chăm chú vào việc cắt nguyên thạch, tùy tiện điều khiển máy cắt. Tất nhiên, dù không chú tâm, nhưng ông ta đã có hơn ba mươi năm kinh nghiệm, vẫn quen tay hay việc.

Trong mọi trường hợp, ông ta mạnh hơn gấp trăm lần so với nhiều người mới.

Khối nguyên thạch đầu tiên được cắt ra.

Thợ cắt không hề nghĩ ngợi, cũng không coi trọng nguyên thạch, trực tiếp "ầm" một tiếng, một chia thành hai.

Kết quả, khi màu xanh ngọc bích bên trong lộ ra, tất cả mọi người đều sững sờ, có cảm giác như có người vừa cào vé số và phát hiện mình trúng năm triệu, chứ không phải chỉ trúng từng con số một.

Đả kích cực lớn đột nhiên khiến đầu mọi người chấn động không thôi.

"Đế Vương Lục?"

"Tôi không nhìn lầm chứ? Loại nguyên thạch rác rưởi này vậy mà lại mở ra Đế Vương Lục?"

Trong phút chốc, toàn bộ phòng hội nghị đều nổ tung, tất cả mọi người nhìn phiến nguyên thạch bị cắt ra với vẻ không thể tin được.

Một viên ngọc thạch tinh khiết cực cao như Đế Vương Lục nhất định có thể bán ra thị trường với giá hai triệu đến ba triệu, lời to!

Điểm thiếu sót duy nhất là lần cắt vừa rồi là quá tùy tiện và quá nhanh, làm ảnh hưởng nhất định đến giá trị của nó.

Vì lý do này, Kỳ Chấn rất bất mãn nói: "Mở ra Đế Vương Lục tất nhiên đáng mừng, nhưng kỹ thuật cắt quá thô rồi phải không vậy? Viên Nhai Vĩ, cậu có chắc đây là thợ cắt đã hành nghề hơn ba mươi năm không?"

Viên Nhai Vĩ liên tục gật đầu: "Là thợ lành nghề, khối đầu tiên nên có hơi ngượng tay, sếp Kỳ, xin thứ lỗi."

Kỳ Chấn hừ lạnh một tiếng, không nói gì, hiển nhiên là tâm trạng không tốt.

Nếu bởi vì kỹ thuật cắt không hợp cách mà hủy hoại nguyên thạch thì thật là tội lỗi.

Thợ cắt lau mồ hôi lạnh, ông ta làm sao ngờ được một khối nguyên thạch không bắt mắt như vậy lại mở ra được Đế Vương Lục? Đúng là vận phân chó mà.

Rút ra bài học từ khối đầu tiên, ông ta rõ ràng đã cẩn thận khi cắt khối thứ hai.

Nếu khối thứ hai cắt không được tốt, ông ta chắc chắn sẽ bị mất công việc này.

Khối thứ hai, ông ta chỉ cắt một cái đã lộ ra màu xanh ngọc bích. Màu xanh chói mắt đó như sắp tràn ra.

"Lại là một khối Đế Vương Lục ư?"

Lão sư phụ cẩn thận cắt, lần này động tác của ông ta rất hoàn mỹ, vết cắt tuyệt vời.

Đúng như ông ta dự đoán, khối này lại là Đế Vương Lục, trong cả khối nguyên thạch đó tràn ngập ngọc thạch tính chất tinh thuần, tương đối hoàn mỹ.

“Tuyệt, tuyệt vời.” Kỳ Chấn không khỏi tán thưởng.

Hai khối Đế Vương Lục như vậy đã thu hồi được ít nhất năm triệu tổn thất cho công ty, ánh mắt của Giang Sách chính xác đến mức khiến người ta phải há mồm kinh ngạc.

Phòng phát sóng trực tiếp thậm chí nổ tung.

"Không phải chứ? Hai khối Đế Vương Lục liên tiếp? Sao tôi cứ thấy khó tin vậy nhỉ?"

"Diễn, nhất định là diễn, cố tình dùng ngọc thạch Đế Vương Lục làm ra dạng như không cắt, để dụ khán giả thôi."

“Không giống nha, mấy khối nguyên thạch này trông không giống như đã bị cắt trước mà."

"Tiếp tục theo dõi, nếu khối thứ ba vẫn là Đế Vương Lục, thì nhất định là buổi phát sóng trực tiếp giả."

Giữa cuộc thảo luận, khối nguyên thạch thứ ba đã được mở ra.

Màu xanh lần này có sự khác biệt, có hơi đen và đậm hơn một chút so với hai khối trước.

Thật vậy, khối thứ ba không phải là Đế Vương Lục.

Mà là một viên Ngọc Lục Bảo, còn quý hơn cả Đế Vương Lục! Một khối nguyên thạch như vậy có giá hơn năm triệu!

Ba khối nguyên thạch, hoàn vốn mười triệu!

"Mẹ kiếp, giả tạo quá, diễn cũng không đến mức đó chứ?"

"Nếu thực sự có người tùy tiện mở là ra được Đế Vương Lục, Ngọc Lục Bảo, thế chẳng phải ai cũng có thể là người giàu nhất thế giới sao?"

"Không xem nữa, giả quá."

Dù nhiều người nói không xem nhưng lượng người vào phòng phát sóng trực tiếp không hề giảm mà còn tăng lên.

Số lượng người xem đột nhiên tăng vọt lên hơn hai triệu người, độ hot đáng kinh ngạc.

So với sự náo nhiệt của phòng phát sóng trực tiếp, máu của ông chủ Điền trước màn hình đã lạnh. Làm sao ông ta có thể nghĩ rằng có thể liên tiếp mở ra ba viên ngọc thạch thượng phẩm chứ?

Ông ta còn cười nhạo ánh mắt kém của Giang Sách, bây giờ bị tát vào mặt, máu cũng lạnh hết rồi.

"Không thể nào, mình không tin vẫn có thể tiếp tục mở ra Đế Vương Lục."

"Ba khối đầu tiên chỉ là may mắn."

"Nhất định là như vậy."

Tiếp theo, những khối nguyên thạch được lần lượt cắt ra, quả thực phía sau có ít Đế Vương Lục hơn, nhưng chúng đều là tinh phẩm, điều này không sai được.

Giá trị thấp nhất cũng là năm sáu chục nghìn tệ.

Mỗi khi một khối nguyên thạch bị cắt ra, trái tim của ông chủ Điền cũng như bị cắt ra, đau đớn hết lần này đến lần khác.

Mất khoảng một giờ để cắt hết một trăm khối nguyên thạch, thợ cắt thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay là công việc phấn khích nhất mà ông ta từng làm.

Sau khi hoàn thành công việc ngày hôm nay, về sau có cắt bất kỳ khối nguyên thạch nào, có lẽ ông ta sẽ không hề dao động nữa.

Một trăm khối nguyên thạch, khối nào khối nấy đều là tinh phẩm.

Trong số đó cũng có Đế Vương Lục và Ngọc Lục Bảo xen lẫn.

Kỳ Chấn xem mà cũng nhiệt huyết sôi trào: "Người đâu, nhanh chóng thanh toán!"

Ngay lập tức cấp dưới đến thanh toán toàn bộ số nguyên thạch này, tính theo giá thị trường thì giá trị cuối cùng là: một trăm ba mươi hai triệu!

Tức là nếu một trăm khối nguyên thạch này bán ra thị trường, mua lại cũng phải mất một trăm ba mươi hai triệu.

Đây chỉ là giá trị thị trường.

Sau khi gia công xong e rằng có thể hơn không chỉ bảy tám lần.

Giá vốn một trăm triệu, cuối cùng có khi bán được hơn một tỷ, vậy thì lời được bao nhiêu tiền?

Lời to, rất to, cực kỳ to!

Phòng phát sóng trực tiếp nổ tung, sóng bình luận lướt qua nhanh chóng, phủ kín toàn bộ màn hình, không ai có thể nhìn thấy màn hình nữa, mà chỉ có sóng bình luận chằng chịt.

Ông chủ Điền ở trước màn hình trực tiếp ngồi bệt trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng.

Ông ta nghĩ ông ta lời.

Kết quả là sau khi mở ra mới phát hiện ra mình đã mất ba mươi hai triệu trong một ngày!

Đó là một con số khổng lồ.

Buổi sáng ông chủ Điền cứ chế giễu Giang Sách không có mắt nhìn, nói người ta ngu ngốc, bây giờ thì sao? Bản thân ông ta chẳng hó hé được gì, vô cùng bất lực.

Ding ding, điện thoại đổ chuông.

Ông chủ Điền trả lời điện thoại.

"Alo?"

"Lô cái đầu ông chứ lô? Cái quái gì đang xảy ra vậy?" Tiếng hét của Reeves phát ra từ đầu bên kia điện thoại.

"Tôi, tôi không biết."

"Mẹ nó, sao ông không biết?"

"Giang Sách đã dành ba tiếng đồng hồ để chọn nguyên thạch, và đây là kết quả lựa chọn của cậu ta. Tất cả những gì tôi có thể nói là - Giang Sách quá thần kỳ."

Hia bên không thể tiếp tục nói chuyện nữa.

Đúng vậy, Giang Sách quá thần kỳ, thần đến mức dường như tất cả đều là giả.

Một trăm triệu để mua một trăm khối nguyên thạch, theo mọi người thấy đều là mối làm ăn lỗ nặng, nhưng vào tay Giang Sách đã biến thành lãi to, thật sự không biết nên diễn tả như thế nào.

Trong hội trường.

Tất cả mọi người đều tràn ngập vẻ hết sức kinh hãi, tâm trạng thấp thỏm không yên, không biết làm sao để bình tĩnh lại.

Bình tĩnh?

Ha ha, trúng số độc đắc một trăm lần liên tiếp, bình tĩnh được mới là lạ.

Viên Nhai Vĩ sững sờ khi nhìn những khối nguyên thạch được cắt ra từng khối một. Dù phải đoán đến một vạn lần cũng không bao giờ đoán được cái kết như vậy.

Điều này là không thể.

Rõ ràng anh ta đã liên thủ tính kế với Reeves tốt lắm rồi, đã tạo ra cái bẫy cho Giang Sách.

Kết quả là Giang Sách không những không bị bẫy chết mà còn "quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch", đẩy Viên Nhai Vĩ xuống ngựa.

Ai mạnh ai yếu chỉ trong nháy mắt đã rõ.

Trên thực tế, đừng nói là đã bẫy trước, cho dù không tạo bẫy, người bình thường cũng tuyệt đối không thể chọn ra một trăm khối nguyên thạch chất lượng hàng đầu như thế.

Thực sự chỉ có một chữ để mô tả Giang Sách: Thần!

Đồng thời, Viên Nhai Vĩ nhận ra sâu sắc rằng sau sự việc này, vị trí giám đốc thu mua của Giang Sách sẽ ngày càng ổn định hơn, và đừng ai hòng dao động được anh nữa.

Không chỉ Viên Nhai Vĩ mà đám chân chó khác đều có chung ý nghĩ.

Với khả năng thần thánh như vậy, không phục không được.

“Khụ khụ.” Giang Sách ho nhẹ một tiếng, cố ý nhìn về phía Viên Nhai Vĩ: “Giám đốc Viên, anh còn nhớ chúng ta đã nói gì trước đây không?"

“Nói? Nói cái gì?” Tâm trí Viên Nhai Vĩ đã choáng váng vì cú sốc quá lớn, làm sao còn nhớ rõ trước đó từng nói gì.

Giang Sách nhắc nhở anh ta một chút.

"Chính là chuyện đứng chổng ngược ăn mì gói đấy."

"Ặc, là vậy à..."

Sắc mặt Viên Nhai Vĩ tái nhợt, đúng là tiền mất tật mang mà, không những không đẩy được Giang Sách ra mà còn bẫy cả bản thân.

Làm chuyện mất mặt trước mặt nhiều người như thế, về sau còn quản thúc cấp dưới như thế nào được chứ?

"Giám đốc Giang, cậu xem, ở đây không có mì gói..."

“Có, tôi có mang theo.” Lâm Hân Vũ lấy trong túi ra một gói mì bắp cải muối chua Lão Đàn: “Vì tôi sợ đói trên đường, nên thường mang theo một gói khi đi làm."

Giang Sách hài lòng cầm lấy mì gói đưa cho Viên Nhai Vĩ: "Giám đốc Viên, mời anh bắt đầu biểu diễn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play