Lúc này chủ tịch ngồi trong văn phòng chính là chủ tịch mới nhậm chức - Đinh Hồng Diệu.
Anh ta đang lật xem mục lục của nhân sự, muốn sa thải hết tất cả những người mà chủ tịch cũ yêu thích, toàn bộ đổi thành cánh tay đắc lực của mình.
Xóa sạch kẻ đáng nghi trước, sau đó bắt đầu thay đổi lĩnh vực kinh doanh chính của công ty, anh ta muốn biến cả xưởng sản xuất Nhiệt Đinh trở thành “công cụ” kiếm tiền cho mình.
Nghĩ đến liền cảm thấy vui vẻ, Đinh Hồng Diệu nhịn không được cười ra tiếng.
Trong lúc đang vui vẻ, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Đinh Tử Ngọc vội vàng xông thẳng vào.
Đinh Hồng Diệu có hơi mất vui, sao lại không hiểu quy định như thế chứ?
Cho dù có là em gái của anh ta, cũng không thể làm loạn được đúng không?
Nhưng không đợi anh ta mở miệng trách cứ, Đinh Tử Ngọc đã cướp lời: “Anh, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Chuyện lớn? Chuyện gì lớn chứ?”
Đinh Tử Ngọc thở hổn hển nói: “Không phải anh bảo em đi đấu thầu sao? Thất bại rồi.”
Đinh Hồng Diệu chau mày.
Bọn họ chuẩn bị phương án và phong bao đỏ không có vấn đề gì cả, thực lực của bản thân cũng là hạng nhất, theo lý mà nói chắc chắn không thể thất bại.
Nhưng thương trường và chiến trường, chẳng có ai thắng mãi được cả.
Thắng bại là chuyện thường tình.
Lúc đó anh ta không để tâm lắm, bình tĩnh nói: “Thất bại thì thôi vậy, các nhà đấu thầu khác cũng đâu phải dạng vừa, nhất định sẽ có bên đưa nhiều tiền hơn số tiền mà chúng ta đã chuẩn bị, phương án càng tốt hơn phải không?”
Đinh Tử Ngọc lắc đầu.
“Không phải, người trúng thầu không hề đưa một xu nào.”
“Không biết tại sao, tất cả người bên ban tổ chức đều thay đổi tính cách, trở nên rất thanh liêm, trả lại tất cả số tiền mà mọi người đưa cho.”
Đinh Hồng Diệu cười nói: “Có cả chuyện này sao? Đúng thật hiếm thấy.”
Đinh Tử Ngọc tiếp tục nói: “Anh, anh biết ai trúng thầu không?”
“Ai?”
“Anh, anh chuẩn bị tâm lý đi, em sợ khi em nói ra sẽ dọa sợ anh mất.”
“Ồ? Em nói xem, là người thế nào mà dọa được anh đây?”
“Là… Đinh Phong Thành!”
Bỗng nhiên bầu không khí trở nên yên tĩnh, xung quanh hơi ngượng ngùng.
Đinh Hồng Diệu ngay từ đầu đã không thèm để ý, kết quả sau khi nghe thấy ba chữ “Đinh Phong Thành”, cả người anh tađều ngồi không vững, sắc mặt dần trắng bệnh, ngọn lửa tức giận bùng lên.
“Đinh Phong Thành? Dựa vào cái gì mà một tên phế vật như cậu ta lại trúng thầu?”
Đinh Tử Ngọc kể lại toàn bộ câu chuyện đầy đủ chi tiết, sự thay đổi của Đinh Phong Thành khiến cô ta kinh ngạc.
Sau khi nghe hết những chuyện vừa xảy ra, Đinh Hồng Diệu dựa lưng vào ghế, âm thầm suy nghĩ.
Đinh Tử Ngọc nói ra muộn phiền của mình: “Cái tên Đinh Phong Thành đó không biết tại sao lại trở nên lợi hại như vậy, hình như là đổi người rồi, không biết có phải bị yêu quái nhập hồn hay không.”
Đinh Hồng Diệu cười ha hả.
“Không phải đổi người, càng không phải yêu quái nhập hồn gì cả.”
“Vậy thì sao chứ?”
“Chắc là có cao nhân chỉ điểm đây mà.”
“Cao nhân? Ai?”
“Giang Sách.”
Đinh Tử Ngọc sững sờ, cô ta cảm nhận được hình bóng của Giang Sách trên người Đinh Phong Thành.
Cô ta hỏi: “Anh, anh nói Giang Sách ở đằng sau chỉ điểm Đinh Phong Thành, giúp đỡ cậu ta trúng thầu sao?”
“Đúng vậy.”
“Không thể nào đâu, Giang Sách và Đinh Phong Thành là hai người không đội trời chung mà.”
“Dưới tình huống bình thường thì là điều không thể, Giang Sách cũng không phải người lấy ơn báo án, nhưng, Đinh Mộng Nghiên thì có.”
Đinh Hồng Diệu nhìn người rất chuẩn.
Anh ta đứng dậy đi đến cửa sổ bên cạnh, nhìn ngắm cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, nói: “Tính cách em gái nhỏ của chúng ta chắc em cũng biết rõ, trời sinh lương thiện, cô ta lựa chọn tha thứ cho Đinh Phong Thành để giữ vững mối quan hệ tình thân.”
“Giang Sách yêu Mộng Nghiên như thế, đương nhiên sẽ chấp nhận quan điểm của Mộng Nghiên.”
“Thế nên bề ngoài là Giang Sách giúp đỡ Đinh Phong Thành, nhưng thực ra động lực bên trong là Mộng Nghiên.”
Không thể không nói, Đinh Hồng Diệu nhìn người rất chuẩn, một lúc sau đã nhìn rõ bản chất của vấn đề rồi.
Nếu như không phải vì Đinh Mộng Nghiên, Giang Sách không đánh chết Đinh Phong Thành đã là khách sáo rồi, sao lại có thể giúp anh ta? Tất cả hành vi của Giang Sách đều là vì Mộng Nghiên.
Anh ta tiếp tục nói: “Hơn nữa người của chúng ta vừa báo cáo hai chuyện. Thứ nhất, Giang Sách cách đây không lâu đã nói chuyện với ông cụ ở từ đường, cũng không biết anh ta đang nói cái gì; Thứ hai, Giang Sách còn giúp Đinh Phong Thành trả món nợ 5 triệu.”
Đinh Tử Ngọc nghe mà da đầu tê rần: “Anh, chuyện này không ổn. Theo như tình huống này, Giang Sách muốn giúp Đinh Phong Thành ngồi vào vị trí gia chủ!”
Ngay cả Đinh Tử Ngọc cũng có thể nhìn ra sự việc, sao Đinh Hồng Diệu không thể nhìn ra được chứ?
Anh ta nhìn bầu trời xanh xa tít tắp, nhẹ giọng nói: “Vốn dĩ chúng ta tưởng Giang Sách chỉ là người ngoài dòng tộc, lại còn có mâu thuẫn sâu xa với ông cụ, chúng ta cướp đoạt vị trí gia chủ không liên quan trực tiếp đến anh ta, anh ta sẽ không nhúng tay vào đâu.”
“Xem ra anh đã quên mất ở chỗ Đinh Mộng Nghiên.”
“Cũng được thôi, muốn tới ngăn cản thì cứ tới. Giang Sách à? Để anh xem anh ta lợi hại đến nhường nào.”
Nói xong, Đinh Hồng Diệu gọi người tâm phúc của anh ta đến phòng làm việc.
Xí nghiệp Hồng Vận-Ninh Luân.
“Sếp Đinh, ngài tìm tôi à?”
“Ông chủ Ninh, thật ngại quá lại có chuyện làm phiền đến ông rồi.”
“Sếp Đinh khách sao thật đấy, cái mạng này của tôi là do anh cứu, có chuyện gì cứ phân phó, tôi làm được nhất định sẽ dốc hết sức.”
Đinh Hồng Diệu nói: “Tôi muốn ông tra nội tình một người giúp tôi.”
“Ai thế?”
“Giang Sách.”
“Hả?” Ninh Luân nhíu mày: “Giang Sách không phải là con rể của nhà họ Đinh các anh sao? Làm việc ở khu khoa học và công nghệ Tẩm Mộng, một tháng kiếm được mấy nghìn tệ, còn có gì đáng tra chứ?”
Đinh Hồng Diệu lắc đầu.
“Con rể mỗi tháng kiếm được mấy nghìn tệ thì sẽ không có sức mạnh lớn như thế.”
“Nhất định anh ta có thân phận sâu xa.”
“Bắt buộc phải tra ra.”
Ninh Luân gật đầu: “Đã rõ, tôi đi tra ngay đây, sẽ đưa thông tin chi tiết nhất của Giang Sách cho anh.”
Sau đó ông ta xoay người rời đi.
Đinh Tử Ngọc không hiểu nên hỏi: “Anh, sao anh dám khẳng định Giang Sách có thân phận sâu xa khác? Nếu có thật, không thể nào đến cả Mộng Nghiên cũng không biết chứ?”
“Cái này thì không dễ nói được.”
Đinh Hồng Diệu thở dài: “Anh cũng chỉ cảm giác như vậy, không hề có chứng cứ xác thực. Nhưng theo như biểu hiện bên ngoài của Giang Sách, anh tuyệt đối không tin anh ta chỉ là một nhân viên công chức quèn đâu.”
“Đúng rồi, không phải mấy năm trước Giang Sách đi lính ở Tây Cảnh sao? Em về nhà bảo chồng em tra thử xem, anh ta ở Tây Cảnh có chức vị gì.”
Đinh Tử Ngọc càng không hiểu: “Có cần thiết không? Văn Mạt rất bận, lại để anh ta đi điều tra một tiểu tốt như thế, anh ta sẽ tức giận đấy.”
“Bảo giúp anh trai một tí.”
“Được thôi.”
Lúc này Đinh Tử Ngọc căn bản chưa nhận thức được câu nói Đinh Hồng Diệu nói với bọn họ hôm nay sẽ mang đến bất ngờ thế nào, cô ta mãi mãi không thể tưởng tượng được rằng, trong phút chốc biết được thân phận thật sự của Giang Sách, cô ta sẽ có tâm trạng thế nào.
Đinh Tử Ngọc cũng rời khỏi,
Phòng làm việc chỉ còn lại một mình Đinh Hồng Diệu, anh ta đứng nhìn bên ngoài cửa, dùng giọng điệu tự tin nói: “Nếu có thể tra ra được thì tốt, còn nếu không tra ra được thì…”
Anh ta không dám nghĩ tiếp nữa.
Cùng lúc đó, trong biệt thự cũ số 33, tiếng cười nói khúc khích.
Đinh Phong Thành cất tiếng cười to.
“Giang Sách, cậu là thần luôn rồi! Tất cả mọi chuyện đều đúng y chang dự liệu của cậu, tôi thật sự đã giành được dự án đấu thầu rồi.”
“Bây giờ sản xuất Đinh Hạch của chúng ta nổi tiếng rồi.”
“Ai cũng biết vùng hoang dã phía bắc là do chúng ta phát triển đúng không? Sau này, thậm chí sản xuất Đinh Hạch chúng ta có thể thoát khỏi công ty chính, độc lập làm việc rồi.”
Giang Sách uống một ngụm trà.
“Cái này không được, tôi muốn anh giành lại vị trí gia chủ, chứ không phải làm một mình.”
Đinh Phong Thanh cười cười: “Được, tôi đều nghe cậu hết, cậu nói gì tôi sẽ làm đó.”
Giang Sách liếc nhìn Mộng Nghiên.
Đinh Mộng Nghiên tâm linh tương thông đặt một tờ danh sách lên bàn: “Phong Thành, trên đây là toàn bộ tên của các nhân viên cũ bị Đinh Hồng Diệu sa thải hoặc chuẩn bị sa thải, anh xem qua một chút đi.”
Đinh Phong Thành cầm lên xem thử một lần.
“Chết tiệt, tất cả chỗ này đều là nhân viên cũ đã làm mười mấy hai mươi năm với ông cụ mà.”
“Có vài người thậm chí là quan hệ anh em thân thiết của ông cụ.”
“Cái tên khốn kiếp Đinh Hồng Diệu vậy mà lại đi sa thải nhân viên cũ, vậy nhà họ Đinh làm sao mà sống đây?”
Đinh Mộng Nghiên nói: “Đinh Hồng Diệu đã cho vào công ty một lượng lớn người mới, toàn bộ đều là tâm phúc của anh ta, chính là biến nhà họ Đinh thành công cụ kiếm tiền cho bọn họ, về phần tương lai của nhà họ Đinh, đó không phải là chuyện anh ta lo nghĩ.”
Dừng một lát, cô tiếp tục nói: “Cách nghĩ bây giờ của em và Giang Sách đó là, thu nhận những nhân viên cũ bị sa thải này vào sản xuất Đinh Hạch, cho dù chỉ cầm tiền không làm việc, cũng phải nuôi bọn họ, đừng để bọn họ rơi vào tay công ty khác.”
“Những người này đều là nhân viên cũ, mỗi người đều đảm nhận việc riêng, đều là tài sản quý báu của công ty, không thể để mất được. Tốn nhiều tiền hơn cũng phải giữ lại.”
“Về phần tiền nong, khoa học công nghệ Tẩm Mộng, công nghiệp nặng Hoa Thiên sẽ giúp anh trả.”
Đinh Phong Thành vui mừng khôn xiết.
“Được, anh sẽ làm như vậy, nói thật lòng, anh ghét nhất kiểu người qua cầu rút ván như thế.”
“Anh nhất định sẽ cố hết sức giữ lại toàn bộ nhân viên cũ.”
Nói xong, Đinh Phong Thành xoay người rời đi.
Vừa đến cửa, bỗng nhiên anh ta quay đầu hét về phía Giang Sách: “Giang Sách, cảm ơn nhé!”
Thuận tiện anh ta cũng hét với Mộng Nghiên: “Mộng Nghiên, em đó, đây là phúc tám đời mới gả cho người chồng tốt như thế!”
Đinh Mộng Nghiên hờn dỗi lên tiếng,
“Nói cứ như em trèo cây cao vậy đó, em không xứng với anh ấy sao?”
Giang Sách cười ha hả, nắm chặt tay Mộng Nghiên: “Sao có thể được? Là anh không xứng với em, đến giờ không phải vẫn ăn mặc ở nhà em sao?”
Nói xong, ba người đều vui vẻ mỉm cười.
Ban đầu khi Giang Sách vừa đến, ai lại nghĩ anh sẽ mang lại thay đổi to lớn cho nhà họ Đinh như thế chứ?
Đang nói chuyện, điện thoại của Giang Sách vang lên.
Một số điện thoại đã biệt tăm trong một thời gian dài - Kỳ Chấn của tổng bộ Châu báu Hằng Tinh ở Milan gọi đến.
Vẻ mặt Giang Sách lộ ra nụ cười.
Trông thấy dãy số này là anh biết có chuyện gì rồi.
Châu báu Hằng Tinh từ lâu đã lên kế hoạch sắp xếp trong nước, để hình thành hiệu ứng thương hiệu ở khu Giang Nam, sau khi lên kế hoạch rất lâu, cuối cùng đã đến lúc ra tay rồi.
“Alo, ông chủ Kỳ, cuối cùng cũng tới khu Giang Nam rồi nhỉ?”