Hai ngày trôi qua trong nháy mắt, dự án đấu thầu vùng hoang dã phía Bắc của Cục Xây dựng đô thị đã chính thức diễn ra.

Hôm nay Đinh Phong Thành ăn mặc sạch sẽ, một bộ âu phục chỉnh tề, thiếu niên trông rất có khí lực.

Anh ta đang sải bước về phía cửa chính, thì đột nhiên một giọng nói gọi anh ta lại.

"Phong Thành?"

Đinh Phong Thành xoay người và phát hiện không phải người ngoài bước tới, mà là chị cả của anh ta- Đinh Tử Ngọc!

Ngay khi nhìn thấy người phụ nữ này, Đinh Phong đã rất tức giận.

Nhà họ Đinh đi đến bước đường này, Đinh Trọng bị mất quyền lực, tất cả đều là do Đinh Tử Ngọc tính toán, người phụ nữ rắn rết này chết đi mới tốt được.

Đinh Tử Ngọc tháo kính râm ra, nhìn Đinh Phong Thành từ trên xuống dưới.

"Uầy, hôm nay cậu ăn mặc giống người thế, cậu cũng tới đấu thầu à?"

"Đúng."

"Trở về đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm đấu thầu cho nhà họ Đinh, không cần đầu heo cậu xen vào."

Đinh Phong Thành bùng lửa giận: "Cô nói cái gì?!"

“Cậu là đầu lợn, sao thế, không phục à?” Đinh Tử Ngọc cười nói: “Nếu không phải là đầu lợn, thì sao có thể mất cổ phần vì cờ bạc được chứ? Nếu không phải vì đầu lợn, thì sao có thể hại ông cụ được chứ? Cậu ấy hả, chính là đống bùn không đỡ tường nổi, mau về đi.”

Bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ phát điên khi nghe những lời này.

Nếu là Đinh Phong Thành trước đây, chắc là anh ta đã ra tay đánh người, anh ta cũng thật sự rất muốn đánh chết Đinh Tử Ngọc.

Nhưng đột nhiên, anh ta nghĩ đến Giang Sách.

Nếu là Giang Sách, anh sẽ làm như thế nào?

Giang Sách sẽ phớt lờ những lời này và cười nhẹ, giả vờ như không nghe thấy gì, và tập trung vào việc riêng của mình.

"Đúng vậy, mình không thể bị người phụ nữ này tính kế được."

"Mình phải tập trung làm việc của riêng mình."

Anh ta đến đây để đấu thầu chứ không phải để đánh nhau, nếu làm chuyện gì ở đây thì anh ta sẽ bị bảo vệ bắt đi ngay lập tức, chuyện đấu thầu sẽ thất bại.

Phân rõ lợi hai, phải nhịn!

Đinh Phong Thành hít sâu một hơi: "Đồ hôi thối, hôm nay tôi thay mặt sản xuất Đinh Hạch đấu thầu, không liên quan gì đến công ty chính của cô, cô không quản tôi được đâu!"

"Đồ hôi thối?"

Đinh Tử Ngọc nghiến răng chịu đựng.

Cô ta cười khẩy nói: "Sản xuất Đinh Hạch ư? Công ty vỏ ốc đó chỉ có bảy tám người đúng không? Haha, Phong Thành, cậu nghĩ người ở Cục Xây dựng đô thị đều là những kẻ ngu ngốc sao? Họ sẽ giao một dự án quan trọng như vậy cho một công ty chỉ có cái vỏ à? Hơn nữa, từ khi nào mà cậu phải bám víu vào công ty của Đinh Mộng Nghiên bỏ lại mới có thể tồn tại thế? Thật quá vô dụng, phải không?"

Đinh Phong Thành nhún vai: "Vô dụng hay không cũng không phải việc của cô. Người phụ nữ trong thời kỳ mãn kinh như cô hãy tự chăm sóc bản thân đi."

Nói xong, anh ta liền xoay người rời đi.

Lửa giận của Đinh Tử Ngọc xông lên đến đỉnh đầu nhưng chỉ biết đứng đó giậm chân.

Điểm khác biệt lớn nhất giữa Đinh Phong Thành và Giang Sách chính là "xuất khẩu thành thơ", Giang Sách có thể không nói câu nào, nhưng Đinh Phong Thành thì không thể, dù phải nhẫn nhịn nhưng mồm mép thì không thua được.

Hai người lần lượt bước vào cửa chính, ngồi vào chỗ của mình dưới sự hướng dẫn của nhân viên phụ trách.

Lần lượt có hơn chục công ty đấu thầu đến, mỗi công ty đều là một công ty gia tộc lớn mạnh, có thể thấy mỗi người đều đã chuẩn bị kỹ càng.

Càng như vậy, trong lòng Đinh Phong Thành càng thêm bất định.

Không lâu sau, người của Cục Xây dựng đô thị cũng đến, họ ngồi thành hàng ngang và đối mặt với những người đấu thầu.

Chương Đồng Văn, Phó cục trưởng chi nhánh của Cục Xây dựng Đô thị, nói: "Chào mọi người, thật vinh dự khi mọi người có thể tham gia dự án đấu thầu ngày hôm nay..."

Sau một hồi nói lời xã giao, ông ta đi thẳng vào chủ đề.

Chương Đồng Văn nói: "Tôi sẽ không nói thêm lời dư thừa nào nữa. Bây giờ, xin mời mọi người phát biểu ý kiến theo số thứ tự của mỗi người, mô tả chi tiết kế hoạch đấu thầu mà mọi người đã chuẩn bị, bắt đầu từ số 1."

Ngay lập tức, số 1 đứng lên, trước tiên là tự giới thiệu, sau đó mô tả chi tiết kế hoạch.

Không có gì ngạc nhiên khi anh ta ủng hộ việc xây dựng một thành phố ẩm thực. Điểm khác biệt là anh ta muốn xây dựng một thành phố ẩm thực nước ngoài, đặc biệt giới thiệu các món ăn nước ngoài vào trong nước, hình thành sự khác biệt về văn hóa và sử dụng điều này như một mánh lới quảng cáo để thu hút khách hàng.

Người của Cục Xây dựng đô thị lắng nghe rất cẩn thận, trên mặt không có biểu cảm gì, cũng không biết đang nghĩ gì.

Số 1 kết thúc, số 2 bắt đầu.

Số 2 cũng tương tự như số 1. Cả hai đều chủ trương xây dựng thành phố ẩm thực, có thể thấy ai cũng nhận ra tầm nhìn quy hoạch của Cục Xây dựng đô thị và sẽ không đi chệch hướng quá nhiều.

Điểm khác biệt là sức mạnh của gia tộc số 2 là làm cho việc xây dựng sẽ an toàn hơn.

Người của Cục Xây dựng Đô thị vẫn không có nhiều phản hồi.

Cứ như vậy, từng người một phát biểu ý kiến của mình, nói chung căn bản là giống nhau, đều là nói về thành phố ẩm thực.

Cuối cùng, đến lượt số 9 - Đinh Phong Thành.

“Tiếp theo, số 9.” Chương Đồng Văn nói với giọng đều đều.

Đinh Phong Thành hít sâu một hơi, nhìn kế hoạch trong tay, cân nhắc một chút, đứng lên nói: "Xin chào mọi người, tôi là Đinh Phong Thành đến từ sản xuất Đinh Hạch."

“Sản xuất Đinh Hạch?” Chương Đồng Văn cau mày, ông ta chưa bao giờ nghe nói về công ty này.

Nếu ông ta chưa nghe nói đến thì chắc hẳn đó không phải là một công ty lớn.

Vùng hoang dã ở phía bắc thành phố là một dự án quan trọng, nếu thực lực của công ty đấu thầu không tốt thì dù có kế hoạch tốt đến đâu cũng không thể trúng thầu, vì vậy Chương Đồng Văn đã gạch một đường ngay sau khi Đinh Phong Thành tự giới thiệu.

Bên cạnh có đối thủ khác chế nhạo: "Sản xuất Đinh Hạch ư? Có phải là công ty con của Sản xuất Nhiệt Đinh không? Hình như nhân viên không đến 10 người."

"Chậc chậc, Sản xuất Nhiệt Đinh đã là một công ty hạng hai, bây giờ lại có thêm một Sản xuất Đinh Hạch nữa, không biết sẽ tệ như thế nào nữa?"

"Dự án lớn như vậy sao có thể giao cho anh ta chứ? Không tự soi gương lại xem, nghĩ gì mà lại đến đấu thầu chứ, đúng là cạn lời."

Trước sự chế giễu của mọi người, Đinh Phong Thành liên tục nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh.

Chương Đồng Văn nói một cách thờ ơ: "Tôi xin lỗi cậu Đinh, dự án của chúng tôi rất quan trọng. Thứ cho tôi nói thẳng, giao dự án này cho một công ty dưới 10 người thật sự không thích hợp lắm..."

“Chờ một chút, tôi không đấu thầu từ một công ty, mà là ba công ty cùng liên hợp đấu thầu.” Thấy tình huống không ổn, Đinh Phong Thành vội vàng nói rõ đầu đuôi.

"Ồ? Hai công ty kia là ai?" Chương Văn Đông cũng không có cảm xúc gì mấy, chỉ là lễ phép hỏi, dù sao thì các công ty lớn thật sự sẽ không liên hợp đấu thầu.

Những người có thể hợp lực với Sản xuất Đinh Hạch chắc cũng chỉ là hai công ty nhỏ, tưởng rằng kẻ yếu có thể trở nên mạnh mẽ bằng cách hợp lực ư?

Ảo tưởng!

Suy nghĩ của mọi người gần giống như của Chương Đồng Văn, họ đều đang chờ xem trò cười của Đinh Phong Thành.

Tuy nhiên, hai cái tên mà Đinh Phong Thành nói ra khiến ai cũng phải cảm thán.

"Hai công ty đấu thầu chung khác là Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng và công nghiệp nặng Hoa Thiên."

Lúc này, tất cả những người chuẩn bị cười đều sững sờ, nụ cười cũng đông cứng lại trên khóe môi.

"Không, không thể nào!"

"Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, công nghiệp nặng Hoa Thiên, hai trong năm công ty siêu lớn hàng đầu của thành phố, mỗi công ty đấu thầu riêng đều không có vấn đề gì, sao có thể liên hợp với công ty nhỏ như sản xuất Đinh Hạch chứ?”

"Tôi không tin, hẳn là có thủ đoạn gì đó!"

Chương Đồng Văn cũng rất ngạc nhiên, ông ta ho vài cái để che đi sự xấu hổ của mình, hỏi: "Cậu Đinh, cậu có chắc đó là Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng và công nghiệp nặng Hoa Thiên đến từ khu Giang Nam không?"

Đinh Phong Thành gật đầu khẳng định: "Tôi chắc chắn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play