Đinh Phong Thành cười nhạo nói: "Em gái, sao nhìn em bỏ mà luyến tiếc vậy? Để anh nhìn xem đây là bài gì?"
Anh ta lật ba lá bài trong đống bài tẩy bị bỏ đi, sau khi nhìn thấy 567 thì Đinh Phong Thành và mọi người có mặt ở đây đều chết lặng.
Đinh Phong Thành sững sờ nói: "Này, loại bài thế này mà em cũng dám bỏ đi hả?"
Đinh Mộng Nghiên không biết phải trả lời thế nào, nói thật thì không có lý do gì để bỏ loại bài như thế này, nhưng Giang Sách đã bảo bỏ nó nên cô chỉ có thể nghe lời thôi.
Đinh Phong Thành nhìn sang Giang Sách: "Em rể tốt của tôi ơi, tôi muốn hỏi cậu một chút, cậu có biết đây là Trác kim hoa không? Cậu có biết loại bài này lớn cỡ nào không?"
Giang Sách thản nhiên nói: "Có người có bài lớn hơn bài này, giữ cũng không thắng được tiền."
"Ồ, cậu có đôi mắt có thể nhìn xuyên thấu đấy à? Sao cậu biết có người có bài lớn hơn bài này ư."
"Tin hay không tùy anh."
"Hừ, Giang Sách, bản lĩnh khoe khoang của cậu thật sự rất đáng kinh ngạc đấy."
Đinh Phong Thành nâng tay nhìn vào quân bài của mình, lá K và 9, loại bài không tốt cũng chẳng xấu.
Anh ta âm thầm úp bài: "Tôi không nhát gan như một số người, ván này tôi thắng chắc rồi. Mới ván đầu tiên không cần nhiều, trước tiên cứ tố 20W mở màn trước đi."
"Bỏ."
"Bỏ."
"Theo, 40W."
Có người theo, Đinh Phong Thành liếm liếm môi: "Tóc đỏ, bài tôi mà anh cũng dám theo à?"
Tóc đỏ mỉm cười: "Bài của tôi khá lớn, nói không chừng còn có thể ăn luôn bài của anh đấy."
“Ha ha, thử xem.” Đinh Phong Thành trực tiếp đẩy 100W ra: "Theo, 100W".
Tóc đỏ không thèm chớp mắt: "Theo, 120W."
Giang Sách khuyên: "Đinh Phong Thành, bỏ đi."
"Câm miệng."
Từ bị ghét nhất trên bàn bài chính là "bỏ", một khi nói ra thì chẳng còn chút tinh thần mà chơi.
Đinh Phong Thành nghiến răng: "240W, gấp đôi, mở bài."
Tóc đỏ lật các quân bài trên tay, hai lá J K cơ đỏ chót mở ra, là Đồng hoa hay còn được gọi là Kim hoa.
Đinh Phong Thành trợn tròn mắt, lá K trong tay anh ta sao có thể so với Đồng hoa của người ta đây? Ván này coi như toàn thua.
"Tên nhóc này khá lắm, vận may không tồi."
Đinh Phong Thành trực tiếp ném bài đi, mới một ván đã thua mất 360W, nếu cứ thế này thi chỉ sau bảy tám ván nữa anh ta sẽ sạch tiền mất, trong lòng cũng bắt đầu thấy sợ.
Đinh Phong Thành cực kỳ khó chịu trừng mắt nhìn Giang Sách, trong lòng cảm thấy bực bội và có chút hối hận, nếu vừa rồi nghe lời Giang Sách thì đã không tổn thất nhiều như vậy.
Ngược lại Đinh Mộng Nghiên lại thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may là em bỏ bài nên chỉ thua tiền đáy, nếu không thì chỉ mới ván đầu tiên thôi đã để mất 200W rồi."
Tiếp tục ván thứ hai, người chia bài lấy ra những quân bài mới, xáo trộn trước mặt mọi người rồi mới chia bài cho từng người một.
Lần này Đinh Phong Thành nhìn thẳng vào mắt Giang Sách, giờ giọng khiêu khích nói: "Thần đoán bài, cậu nói thử xem ván này ai sẽ thắng?"
"Cậu nói rồi đó, không được đổi ý bỏ bài giữa đường nhé."
Thậm chí ngay cả bài Đinh Phong Thành cũng không thèm xem đã trực tiếp tố 20W, Đinh Mộng Nghiên bên này vừa định xem bài đã bị Giang Sách ngăn lại.
"Không cần xem, trực tiếp theo."
Dưới tình huống chưa xem bài đã trực tiếp theo, nếu xem bài thì ít nhất số tiến tố theo phải gấp đôi, Đinh Mộng Nghiên lựa chọn tin tưởng Giang Sách, theo 20W.
“Hai người cũng không nhìn bài đấy à, vậy để tôi xem.” Tóc đỏ liếc mắt một cái: “Ồ, may mà tôi xem bài mình, lớn nhất cũng chỉ có 9 nên bỏ thôi.”
"Tôi cũng bỏ."
"Bỏ."
Những người khác đều lựa chọn bỏ, cuối cùng chỉ còn lại Đinh Phong Thành và Đinh Mộng Nghiên.
"Em gái, thế nào? Muốn cùng anh trai quyết đấu tới cùng sao?"
Đinh Mộng Nghiên có chút do dự không biết phải làm gì, còn Giang Sách lại tự tin nói: "Ván này chúng tôi thắng chắc rồi, anh muốn tố bao nhiêu tiền chúng tôi cũng theo."
“Hahahaha, còn rất ngông cuồng.” Đinh Phong Thành nói: “Dù sao chúng ta cũng là anh em, không nhất thiết phải làm đến mức một sống một chết, như vầy đi, mỗi người một ngàn vạn trực tiếp mở bài, thế nào?"
Một ngàn vạn?
Liều như thế mà còn không gọi là một mất một còn à? Nếu Đinh Mộng Nghiên thua thì sao cô có thể lấy ra một ngàn vạn đây?
Trong lúc cô còn đang do dự thì Giang Sách đã thẳng thắn đồng ý: "Không thành vấn đề, mỗi người một ngàn vạn, mở bài đi."
Đinh Mộng Nghiên hít sâu một hơi, cầu nguyện bản thân có thể lấy được bài lớn, dù sao chỉ chơi một ván đã có giá trị một ngàn vạn nên cũng không nỡ thua.
"Bồ Tát phù hộ." Đinh Mộng Nghiên vừa thầm cầu nguyện trong lòng vừa lật ba lá bài ra xem, bài gồm một lá 2 chuồng, 8 chuồng và 10 cơ, ba lá bài không hề liên quan gì đến nhau.
Không phải Thuận tử cũng không phải là Đồng hoa, thậm chí ngay cả văn thơ đối ngẫu cũng không phải, mà chỉ là ba lá đơn, vấn đề là lá lớn nhất chỉ là 10 cơ, các lá còn lại đều là những lá tương đối nhỏ.
Lúc Đinh Phong Thành nhìn thấy bèn bật cười ha hả: "Này Giang Sách, em rể tốt, đây có phải là bài lớn nhất mà cậu nói tới không? Trời ạ, lớn ghê đó, làm tôi sợ muốn tè ra quần rồi đây này."
"Xin lỗi nha em gái, e rằng anh hai phải thắng ván này rồi."
"Một ngàn vạn đó."
Đinh Phong Thành vui vẻ đến mức cười toe toét cứ như một ngàn vạn đã nắm trong tay vậy, đây cũng là mục đích chính mà anh ta lừa Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên đến đây hôm nay.
Thông qua vài ván bài khiến Đinh Mộng Nghiên không ngừng thua tiền, đợi đến lúc thua không thể ngóc đầu dậy sẽ dùng cổ phần công ty để gán nợ, lúc đó anh ta có thể thuận lợi thu hồi mười phần trăm cổ phần của công ty.
Đinh Phong Thành nghĩ thầm, sau đó lặng lẽ liếc mắt nhìn Đinh Tử Ngọc ở bên cạnh, hai người gật đầu ngầm hiểu, dường như tất cả mọi chuyện đều đang diễn ra theo đúng kế hoạch của bọn họ.
"Em gái, xem bài của anh đi."
Lật lá đầu tiên, 6 rô.
Lật lá thứ hai. 7 rô.
"Haha, loại bài thế này tôi tùy tiện là có thể chơi 5678, hoặc thêm một lá rô nữa, nếu không thì một lá JQKA đều có thể dễ dàng ôm trọn không cần lo lắng."
Vừa nói anh ta vừa mở lá bài thứ ba, 3 chuồng.
3 rô, 6 rô, 7 rô, 367 ba lá đơn lớn nhất là 7.
Vòng này người thắng là Đinh Mộng Nghiên.
“Phù”.
Tảng đá đè nặng trong tim Đinh Mộng Nghiên cuối cùng cũng rơi xuống, cô vui vẻ vỗ tay chúc mừng, cứ tưởng rằng mình sẽ thua một ván, nhưng không ngờ cuối cùng nó lại đảo ngược một cách thần kỳ như vậy.
Đúng vậy, quả thật bài của Đinh Mộng Nghiên không chỉ không lớn, thậm chí còn rất nhỏ, nhưng có thể thắng hay không không nằm ở bài mình lớn hay nhỏ, mà phụ thuộc vào việc bài của đối thủ lớn hơn hay nhỏ hơn thôi.
Bài của Đinh Mộng Nghiên nhỏ cũng không sao, bởi vì bài của Đinh Phong Thành còn nhỏ hơn.
Thật ra bài của sáu người chơi trong vòng này đều rất nhỏ, trong trường hợp này bài của Đinh Mộng Nghiên là lớn nhất.
Chuyện này quả thật rất buồn cười, ván trước được bài lớn như Thuận tử vậy mà lại trực tiếp bỏ qua, vòng này chỉ có ba lá bài đơn mà lại có thể giành chiến thắng, chuyện thế này thật sự rất hiếm thấy.
Mặt Đinh Phong Thành tái xanh, anh ta nghĩ trăm phương ngàn kế, không ngờ cuối cùng lại rơi vào tình huống này, bài thế này mà vẫn có thể thua cho được?
Bản thân phải xui tới mức độ nào mới có thể thua thế này chứ?
Điều đáng sợ nhất là chỉ với một ván, anh ta đã trực tiếp thua một ngàn vạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT