Một đám người mặc quần áo hoa kết bè kết đội đi tới, ai nấy cũng đút tay trái vào trong túi, trông rất giễu võ dương oai.
Người cầm đầu là một tên có mái tóc dài vừa phải màu nâu, trên cổ đeo cái vòng hình bộ xương khô.
Mênh mông cuồn cuộn, nhìn sơ qua cũng phải có đến hơn trăm người.
Nhìn thấy nhiều người như vậy đi tới, những người trong nhà họ Trình ở trong ai nấy cũng sợ hãi, Trình Đan Đình còn định lấy điện thoại gọi báo cảnh sát.
Giang Sách thản nhiên nói: "Đóng cửa sổ lại, mọi người tránh ở bên trong đừng đi đâu lung tung, mọi thứ cứ để tôi lo.”
Trình Đan Đình nóng nảy: "Người ta có hơn trăm người, anh có một người sao ứng phó lại được chứ? Giang Sách, anh đừng làm loạn nữa, mau chạy vào trong trốn với tôi nhanh đi."
Giang Sách lắc lắc đầu.
Trốn vào trong sao?
Nếu giờ anh vào trong đó trốn, vậy thì chắc chắn đối phương sẽ phá cửa xông vào, hủy diệt nơi để linh cữu.
Không thể để chú Trình sau khi chết vẫn không được an yên.
Trong miệng Giang Sách ngậm tàn thuốc, anh duỗi tay đóng cửa lớn lại, sau đó xoay người đối mặt với hàng trăm gã đàn ông kia.
Bọn họ chính là người của ổ Phúc Xà, mỗi một người trong số đó đều là tội phạm khét tiếng, nhiều tên tội phạm tụ tập lại với nhau như vậy, e rằng đây chính là thế lực ngầm lớn nhất ở khu Giang Nam này.
Bước chân dừng lại.
Người cầm đầu đi lên, dùng đôi mắt lạnh nhìn Giang Sách.
“Mày chính là Giang Sách?"
“Đúng vậy.”
“OK, thằng nhãi như mày nhìn thấy bọn tao mà dám đứng yên không chạy, cũng coi như có chút can đảm, tao rất thích mày đấy. Có điều, lão đại kêu tao xử lý mày, hết cách rồi, mày chấp nhận số phận đi."
Giang Sách ném tàn thuốc xuống: "Lão đại của các người không tới sao?"
“Đối phó với mày, chỉ cần mười ba rắn độc bọn tao là đủ rồi, không cần lão đại chúng tao phải ra ngựa đâu."
Vừa dứt lời, lại có thêm mười hai tên nữa trông có vẻ là người dẫn đầu cùng đứng lên.
Mười ba tên dẫn đầu này chính là mười ba rắn độc trứ danh của ổ Phúc Xà, trong tay ai cũng đã từng qua án giết người, ra tay rất độc ác, căn bản là không hề coi trọng tính mạng con người.
Mặc dù Khổng Quang Triết không đích thân tới đây, nhưng một lúc phái mười ba con rắn độc tới, như vậy cũng đủ thấy anh ta coi trọng Giang Sách đến mức nào.
Dù sao thì có thể bức Chu Doãn Cường đến nông nỗi tìm sự giúp đỡ thế này, chắc chắn Giang Sách cũng có mặt lợi hại.
Người đàn ông đứng đối diện nọ tiếp tục nói: "Giang Sách, nhớ mặt tao đấy, cũng nhớ cho kỹ tên tao vào-Đoản Vĩ Phúc, thời điểm xuống địa ngục báo tin cho Diêm Vương, cũng đừng nói sai tên thành kẻ khác!"
Đoản Vĩ Phúc duỗi tay, lấy một cái rìu từ phía sau lưng, bất thình lình nhằm về phía Giang Sách, chiếc rìu chém tới theo đường chéo.
Khoảng cách giữa anh ta và Giang Sách vốn dĩ rất gần, chưa kể anh ta còn ra tay trong lúc đang nói chuyện, thực chất đòn đánh này có tính lừa gạt, người bình thường căn bản sẽ không thể né tránh được chiêu âm hiểm như vậy.
Trình Đan Đình đứng trong phòng nhìn qua cửa sổ thấy cảnh tượng này, cô ấy sợ tới mức hét lên.
Mà trong mắt mọi người, Giang Sách chắc chắn sẽ chết, đó là điều không thể nghi ngờ nữa rồi.
Nhưng mà trên thực tế…
Giang Sách không lùi mà lại tiến lên trước, anh bước một bước lớn, thành công tránh được đòn tấn công của mũi rìu, còn chạm trực tiếp vào mặt Đoản Vĩ Phúc.
Với một khoảng cách gần như vậy, Giang Sách tung quyền đấm thẳng vào bụng Đoản Vĩ Phúc.
Chỉ một quyền, người đã ngã lăn ra đất.
Đoản Vĩ Phúc ôm bụng nằm trên mặt đất không ngừng run rẩy, trông giống như là bị điện giật vậy.
“Đánh, đánh cho tao!”
Những người khác cũng không nhàn rỗi nữa, cả đám người xông lên cầm dao, rìu, gậy gộc múa may, vụt lên vụt xuống đủ kiểu, đặc biệt là mười hai con rắn độc còn lại, sau khi thấy anh em của mình bị đả thương, bọn họ đã vô cùng tức giận, muốn lấy đầu Giang Sách để phát tiết cơn giận.
Bốp!
Một dao chém về phía Giang Sách, anh đứng chính diện giơ một chân đá thẳng lên mặt người nọ, ngay tức khắc, xương mũi anh ta bị gãy đôi.
Ngay sau đó, Giang Sách túm tóc anh ta ném mạnh xuống đất, đập nền xi măng thành cái ổ gà, chớp mắt một cái, người nọ đã hoàn toàn mất đi sức lực.
Những người khác đều hơi ngừng lại một chút.
Mọi người ai nấy cũng đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại vọt tới.
Mặc dù số lượng người nhiều, xuống tay cũng vô cùng tàn nhẫn, nhưng muốn giết chết Giang Sách vẫn là một chuyện tương đối khó khăn.
Chưa kể, dưới trận giao tranh không ngừng, người của ổ Phúc Xà cứ lần lượt ngã xuống, mà Giang Sách thì vẫn hoàn hoàn không hao tổn gì cả, một chút vấn đề cũng không có.
Cứ đánh tiếp như vậy, kết quả sẽ thế nào cũng khó mà nói trước được.
Giang Sách đã thực sự làm được, một người giữ cửa, vạn người khó vào!
Bên trong một tòa nhà lớn nơi xa, Khổng Quang Triết cầm kính viễn vọng nhìn tình hình đánh nhau tại hiện trường, không kìm được mà liên tục thốt lên trầm trồ khen ngợi.
“Uầy, thật không thể tin được, Giang Sách này, thật sự có trình độ."
“Một địch trăm mà vẫn không hề lép vế, thậm chí còn đánh người của tao tè ra quần, nếu cứ đánh tiếp như vậy, ai thắng ai thua thật đúng là khó nói trước."
Một tên thuộc hạ đi tới nói: "Đại ca, đã là lúc nào rồi mà ngài còn tâm trạng nói đùa, thực lực của Giang Sách này quả thật rất mạnh đó, e là chúng ta sẽ bại dưới tay anh ta không chừng?"
“Không vội.” Khổng Quang Triết hờ hững nói: "Anh ta dù có lợi hại tới đâu thì cũng chỉ có một mình, một mình sao có thể bảo vệ được cả đám người đó được chứ? Đi thông báo với người ở đó, không cần tiếp tục công kích Giang Sách nữa, trực tiếp đạp cửa xông vào, phá vỡ cửa sổ, lôi tất già trẻ nam nữ bên trong ra."
“Chỉ cần có mấy người này làm con tin, Giang Sách sẽ rơi vào thế ném chuột sợ vỡ đồ, haha, đến lúc đó chẳng phải chúng ta nói cái gì anh ta cũng phải làm theo sao?"
Tên thuộc hạ nghe lệnh, lập tức xoay người đi thông báo với người ở hiện trường.
Khổng Quang Triết mỉm cười, tiếp tục cầm kính viễn vọng nhìn, nói: "Giang Sách, sự lợi hại của mày quả thực đã vượt quá mong đợi của tao đấy, có điều, người phía sau cần mày bảo vệ lại quá nhiều, mày sẽ bảo vệ kiểu gì đây?"
“Gặp phải ổ Phúc Xà bọn tao, đó là bất hạnh của mày."
Không thể không nói, Khổng Quang Triết không chỉ có thủ đoạn tàn nhẫn, mà bộ não của anh ta cũng rất được việc, đây cũng là nguyên nhân vì sao anh ta có thể đứng lên làm đại ca.
Những người khác chỉ có đi theo anh ta, mới có thể ăn sung mặc sướng, mới có thể biến nguy thành an hết lần này tới lần khác.
Với cục diện ngày hôm nay, nếu đổi lại là tên lão đại khác, thế nào cũng sẽ liều chết cùng Giang Sách, nhưng Khổng Quang Triết lại có thể tùy cơ ứng biến, lâm trận đổi mục tiêu mới.
Chỉ cần bắt được đám người Trình Đan Đình, vậy Giang Sách còn có thể tiếp tục chiến đấu sao?
Ha ha.
Mặc dù mạnh như chiến thần Tu La, dưới tình huống người thân bị bắt cóc, chỉ sợ cũng phải bất lực!
Dưới sự điều động của Khổng Quang Triết, rất nhanh sau đó, cục diện trận đấu đã có sự biến hóa.
Những người đó cũng không nóng nảy tiếp tục công kích Giang Sách nữa, mà cả đám cầm rìu đi chém cửa, phá cửa sổ, muốn tấn công những người ở phía đối diện.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng kêu khóc truyền ra ngoài, người trong phòng có vẻ đã bị dọa sợ quá mức.
Giang Sách muốn tới ngăn cản bọn họ, nhưng một đám người khác của ổ Phúc Xà lại xông lên ngăn cản anh, mặc dù bọn họ đánh không lại Giang Sách, nhưng trình độ ngăn cản Giang Sách đi cứu người là vô cùng lớn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, nhóm người Trình Đan Đình thật sự sẽ gặp nguy hiểm.
Đôi mắt Giang Sách lạnh lại, cắn chặt răng.
“Có tôi ở đây, đám các người đừng ai mong bước vào phòng dù chỉ một bước!"
Lần đầu tiên, Giang Sách chủ động tăng tốc độ ra đòn, nắm đấm anh tung ra càng lúc càng nhanh hơn, lực cũng mãnh liệt hơn, đảm bảo mỗi cú đấm đều có thể giải quyết một tên địch.
Không phải bẻ gãy cánh tay đối phương, thì cũng là đá gãy xương sườn đối phương, hoặc đạp vào đùi khiến đối phương không thể đi lại được.
Thủ đoạn của Giang Sách càng lúc càng thêm tàn nhẫn.
Như vậy sẽ làm tiêu hao rất nhiều thể lực, nhưng vì bảo vệ mọi người trong phòng, anh cần phải dốc hết toàn lực của bản thân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT