Thường Tại Xuân gọi lên một bàn đồ ăn, khoảng một nhóm bảy tám đồng nghiệp các bộ phận ngồi xung quanh đều có chung một đặc điểm: đàn ông bụng phệ.
Anh ta gọi phục vụ mang đến một két rượu trắng, năm két bia và một chai rượu vang lớn đều đã được chuẩn bị từ lâu.
Thường Tại Xuân cười ha ha nói: "Hôm nay vẫn là lệ cũ, đến khi cô gái đó đến hãy chuốc say cho tôi, uống say rồi thì đưa lên xe đi thẳng tới khách sạn."
Một nhóc bốn mắt vừa cười vừa nói đầy nham hiểm: "Anh Xuân, em đã đặt phòng cho anh ở khách sạn rồi, lúc đó trực tiếp vào luôn. Ngoài ra, em còn chuẩn bị cho anh một số đồ dùng đặc biệt, đảm bảo tối nay anh có thể chơi đùa đa dạng."
Thường Tại Xuân cười ha hả: "Vẫn là tên nhóc nhà cậu hiểu tôi."
Nhóc bốn mắt nói: "Có điều anh Xuân à, lần này em có thể ra chút yêu cầu không?"
"Nói."
"Cô gái lần này có phải Đinh Mộng Nghiên, tam tiểu thư nhà họ Đinh, được mệnh danh là mỹ nữ số một thành phố không. Dáng vẻ quả thật nghiêng nước nghiêng thành, trông thật đẹp. Anh em chúng em chưa từng được chơi thử món hàng chất lượng đến vậy. Anh Xuân, tối nay anh chơi xong rồi có thể để anh em chúng em nếm qua được không?"
Thường Tại Xuân vui vẻ: "Cậu nhóc nhà ngươi nghĩ hay lắm. Được, tôi đồng ý! Tối nay từng người một đều có thể thưởng thức vẻ đẹp của đệ nhất mỹ nữ Giang Nam."
"Ây da, cảm ơn anh Xuân nhiều!"
"Anh Xuân thật tốt quá!"
Bọn họ không ngừng nịnh bợ Thường Tại Xuân, trong ánh mắt mỗi tên đều ánh lên vẻ tà ác.
Đặc biệt là Thường Tại Xuân, anh ta vẫn luôn nghĩ đến dung mạo yêu kiều và vóc dáng trẻ trung gợi cảm của Đinh Mộng Nghiên, nhịn không được mà nuốt nước bọt, hận không thể lập tức ôm mỹ nhân vào lòng.
Có tên lo lắng nói: "Có điều anh Xuân à, nghe nói Đinh Mộng Nghiên này không dễ động vào. Hơn nữa nhà họ Đinh không phải có quan hệ rất tốt với nhà họ Thường các anh sao? Hình như còn có rất nhiều hợp tác làm ăn. Ngộ nhỡ xảy ra náo loạn lớn, e rằng sẽ bất lợi."
"Sợ cái rắm." Thường Tại Xuân lãnh đạm nói: "Nhà họ Đinh quanh năm làm ăn ế ẩm, sao có thể so sánh với nhà họ Thường chúng tôi?"
"Hơn nữa, người phụ nữ này ấy à, kỳ thực bên trong đã rất đáng xấu hổ rồi. Đừng thấy cô ta ngày thường vờ cao cao tại thượng, không biết khi riêng tư có bao nhiêu yêu cầu đâu."
"Tối nay tôi sẽ chơi cô ta, sau này nói không chừng cô ta lại sẽ cầu xin tôi chơi tiếp! Các anh quên cô gái lần trước rồi sao! Cũng phải thôi, lúc bắt đầu luôn miệng nói đừng mà đừng mà, sau khi bị tôi chơi xong hiện giờ ngày nào cũng năn nỉ, cầu xin tôi chơi tiếp, vô cùng rẻ mạt."
Chung quanh nhìn nhau, ai nấy đều lộ ra nụ cười đầy nham hiểm.
Bọn họ dường như đã tưởng tượng ra sự ham muốn đầy bất mãn của Đinh Mộng Nghiên, thậm chí có tên còn kích động đến mức hạ bộ nóng rực lên, không ngừng uống nước đè nén kích động trong lòng.
Không lâu sau, phục vụ đẩy cửa vào nói: "Trong này, mời."
Mọi người trong phòng đồng loạt nhìn về phía cửa, bọn họ biết mục tiêu của tối nay đã đến rồi!
Quả nhiên, Đinh Mộng Nghiên đã bước vào tròng.
Ngay lúc mọi người còn đang mừng thầm không ngớt, đột nhiên có một người đàn ông bước vào cùng với Đinh Mộng Nghiên.
Chính là Giang Sách.
Nhóc bốn mắt thì thầm: "Anh Xuân, chuyện gì vậy?"
Thường Tại Xuân lạnh tanh nói: "Mẹ nó, còn dám mang theo đàn ông tới, cho rằng có thể giữ chân ông đây sao? Nghĩ quá nhiều rồi!"
Anh ta nói nhỏ bên tai nhóc bốn mắt: "Không cần quản, tiến hành theo kế hoạch ban đầu, cho tên đàn ông kia uống say cùng luôn. Tôi phải chơi Đinh Mộng Nghiên trước mặt hắn ta, như vậy không phải càng sướng hơn sao?"
Nhóc bốn mắt cười đến tận mang tai, cậu ta từ trước đến nay chưa hề được hưởng thụ loại kích thích này.
Mọi người đứng dậy chào đón Đinh Mộng Nghiên.
Thường Tại Xuân chỉ vào một chiếc ghế trống và nói: "Mộng Nghiên, đây là ghế được chuẩn bị sẵn cho em, mời ngồi."
Đinh Mộng Nghiên ngồi qua đó, Giang Sách cũng kè kè ngồi ngay cạnh cô.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Đinh Mộng Nghiên giải thích: "Đây là Giang Sách, chồng của tôi."
"Ồ, hoá ra là chồng của cô Đinh."
"Quả nhiên là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp."
"Nào nào nào, tôi kính hai người một ly để biểu thị sự tôn trọng với vợ chồng anh."
Vừa đến đã kính rượu rồi, xem ra mục đích quá rõ ràng.
Ngay cả với một người đơn thuần như Đinh Mộng Nghiên cũng có thể nhìn ra được người ở đây đều không có ý gì tốt, đang muốn khuyên Giang Sách không nên can thiệp vào, ai biết được.
Giang Sách tự mình rót một ly rượu, đứng dậy cạn ly với đối phương, nói một cách vô cùng khách khí: "Cảm ơn lời chúc phúc, nào, cạn ly."
"Cạn ly."
Hai người mặt đối mặt, một hơi uống cạn.
Mọi người tại đó hình như đều xem Giang Sách như một kẻ ngốc, mới tới đã uống hăng đến vậy, về sau chắc chắc sẽ bị chuốc đến bất tỉnh.
Một mình anh làm sao có thể uống được với bảy tám người cơ chứ?
Càng chưa nói đến Thường Tại Xuân vẫn có một biệt danh ngàn ly không say.
Thường Tại Xuân mừng thầm trong lòng: Xem ra, tên Giang Sách này quả là đồ ngốc. Cứ chờ đó, tối nay tôi sẽ đưa vợ cậu đi."
Nghĩ tới đây anh ta bất giác nhìn trộm cặp đùi trắng nõn của Đinh Mộng Nghiên, càng nhìn càng kích thích, càng muốn vồ ngay lấy nó.
Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, trấn tĩnh lại bản thân. Đương lúc chuẩn bị để người khác tiếp tục kính rượu thì ai ngờ Giang Sách lại chủ động đứng lên.
Giang Sách rót một ly rượu và nói với người đàn ông vừa kính rượu khi nãy: "Nãy anh kính tôi một ly, giờ tôi kính lại anh một ly, nào."
Mọi người đều sững sờ, tên này không phải là một thằng thiểu năng đó chứ?
Lại còn chủ động nhảy xuống hố nữa?
Trong lòng Đinh Mộng Nghiên lại càng như phát hoả, ngay cả cô cũng nhìn ra mấy người này không có ý tốt đẹp gì, nói trắng ra không phải là muốn chuốc rượu say cô và Giang Sách đó thôi. Có thể không uống thì đừng uống, tốt nhất là tìm một cơ hội âm thầm rời đi.
Kết quả lại hay rồi, Giang Sách lại chủ động uống rượu với người khác, có phải là kẻ ngốc không vậy?
"Này."
Đinh Mộng Nghiên bí mật kéo tay áo Giang Sách nhưng anh lại không nhận ra.
Người đàn ông đối diện vội vàng đứng dậy uống thêm một ly với Giang Sách, anh ta uống xong hai ly rượu liền nghỉ ngơi ăn thêm chút đồ ăn. Những người còn lại vẫn tiếp tục mời thêm rượu.
"Tửu lượng của anh Giang tốt thât đó. Nào, tôi cũng mời anh một ly."
"Được, cạn ly."
Sau khi uống hết một vòng, Giang Sách đều uống với mỗi người hai ly, tổng cộng đã uống mười tám ly rượu trắng, nhưng sắc mặt lại không có một biểu hiện gì.
Mọi người liếc nhìn nhau, thầm bảo nhau tửu lượng của người này quả thật không tồi.
Không đợi bọn họ phản ứng lại, Giang Sách lại đổ đầy một ly rượu, nói với bọn họ: "Rượu hôm nay quả thật rất ngon, nào, tôi lại kính mọi người một ly."
Mọi người nhanh chóng rót đầy rồi tiếp tục uống, ai nấy cũng đều đợi Giang Sách tự đào hầm chôn mình.
Đinh Mộng Nghiên càng lo lắng hơn, trong lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.
"Đừng uống nữa."
"Nếu như anh uống say rồi, đến lúc sau em phải làm thế nào?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT