Giang Sách giơ tay lên, bảo bảo vệ tách những nhân viên không liên quan ra, để Hứa Quân Mỹ có không gian để thở, đừng ép cô ta thảm thương quá.
Anh từ tốn đi tới, giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Là ai đã cho tiền sai cô làm việc?"
Hứa Quân Mỹ lắc đầu.
"Hửm?"
Ánh mắt của Giang Sách khiến Hứa Quân Mỹ sợ đến mức ngồi lùi về sau.
Cô ta vội vàng giải thích: "Không phải tôi không muốn nói, mà là tôi thật sự không biết."
Chuyện này thật kỳ lạ.
"Cô nhận tiền rồi làm việc thay người ta, mà lại không biết đối phương là ai sao?"
Hứa Quân Mỹ gật đầu khẳng định: "Cách đây không lâu tôi mở cửa hàng đã làm ăn thua lỗ, nợ nần chồng chất không biết phải làm thế nào. Kết quả tối hôm trước khi tôi về nhà, có mấy người lạ mặt đeo mặt nạ xuất hiện trong nhà của tôi."
"Tôi tưởng bọn họ là trộm đột nhập, lúc đó đã vô cùng sợ hãi muốn bỏ chạy, nhưng bị bọn họ bắt trở lại."
"Sau đó tôi mới biết bọn họ không phải là trộm, mà là muốn tôi làm việc giúp bọn họ, đồng thời trả thù lao cho tôi ba mươi vạn nhân dân tệ."
"Toàn bộ kế hoạch đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, tôi chỉ cần diễn tốt vai 'người vợ' là được."
"Bọn họ nói nếu tôi thất bại thì tôi sẽ phải chết, tôi không dám không nghe lời bọn họ, cho nên..."
Dứt lời, Hứa Quân Mỹ liền bật khóc.
"Tôi thật sự không có cố ý, là bọn họ ép tôi phải làm như thế."
"Bây giờ tôi đã thất bại rồi, tôi sẽ bị giết, tôi phải làm sao đây?"
Giang Sách cười khẩy mấy lần.
Đối phương rất biết lựa chọn đối tượng, Hứa Quân Mỹ đang nợ nần cần tiền gấp, thế là bọn họ liền tìm tới cửa, đồng thời lấy cái chết để tiến hành uy hiếp, cho dù Hứa Quân Mỹ không muốn phạm pháp cũng không được.
Tâm cơ này thật sự rất thâm sâu.
Giang Sách hờ hững nói: "Cô cứ yên tâm, cô không chết được đâu."
"Hả? Anh nói thật chứ?"
"Tất nhiên rồi, bởi vì bây giờ tôi sẽ tống cô vào đồn cảnh sát với tội danh 'lừa gạt vơ vét tài sản'. Cho dù bọn họ lợi hại đến cỡ nào cũng không thể đi tới đồn cảnh sát để giết người?"
Hứa Quân Mỹ ngẩn người.
Lừa gạt vơ vét tài sản ư?
Đồn cảnh sát sao?
"Đừng mà, làm ơn đừng tống tôi vào đó, tôi cầu xin anh đấy."
Mặc kệ Hứa Quân Mỹ cầu xin tha thứ như thế nào, Giang Sách cũng mặc kệ, rồi dứt khoát xoay người rời đi.
Mặc dù người phụ nữ này chỉ là con cờ nghe theo lời người khác, nhưng hành vi của cô ta thật sự rất đáng hận.
Suýt chút nữa là hành động tốt của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng đã bị người này hủy hoại rồi.
"Chú hãy báo cảnh sát đi!"
Lúc đi ngang qua người Trình Hải, Giang Sách chỉ nói đúng một câu.
Sau đó, Trình Hải lập tức gọi điện báo cảnh sát, để lực lượng cảnh sát bắt hết những người đang có mặt tại đây.
Đến bây giờ Trình Hải mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước có Viên Gia Tường tới cửa lừa gạt, sau đó lại tới Hứa Quân Mỹ ác ý bôi nhọ, hai lần liên tiếp đều lợi dụng hành động tốt của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng để gây chuyện, đến kẻ ngu cũng nhìn ra được chắc chắn đang có kẻ bày mưu tính kế ở phía sau.
Hơn nữa, Hứa Quân Mỹ cũng thừa nhận rằng cô ta đã bị người khác sai khiến.
Rốt cuộc là kẻ nào đang giật dây ở phía sau?
Trong văn phòng.
Giang Sách đang ngồi trên ghế, nhìn vào tờ giấy A4 trống trơn ở trên bàn, rồi liên tục suy nghĩ về những kẻ thù có khả năng xuất hiện.
Người có thể có tâm cơ như vậy, hơn nữa còn hận thù sâu đậm với Khoa học công nghệ Tẩm Mộng, muốn đẩy người của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng vào chỗ chết. Chẳng mấy chốc, trong đầu Giang Sách đã xuất hiện hai cái tên.
Tôn Vĩnh Trinh và Tôn Tại Ngôn.
Tôn Vĩnh Trinh, chủ tịch của Doanh nghiệp Thiên Đỉnh, hận Khoa học công nghệ Tẩm Mộng đến thấu xương, còn Tôn Tại Ngôn thì bị Tôn Vĩnh Trinh điều khiển, bụng dạ cực kỳ thâm sâu, phụ trách việc tính toán.
"Chính là hai người bọn họ."
Giang Sách cầm bút viết tên hai người lên giấy A4.
Anh thở dài một hơi, chuyện ngày hôm nay thật sự rất đáng lo ngại. Nếu anh không ở trong công ty chỉ huy điều hành, mà chỉ có một mình Trình Hải phụ trách ở đây thì mọi chuyện khó mà tưởng tượng được.
E rằng ngay cả cửa ải của Viên Gia Tường, Trình Hải cũng không thể vượt qua, huống chi là lời vu khống tiếp theo của Hứa Quân Mỹ.
Cốc cốc cốc.
Trình Hải gõ cửa bước vào văn phòng nói: "Cậu chủ, cậu đã nghĩ ra là kẻ nào muốn đối phó với công ty của chúng ta chưa?"
Giang Sách giơ tờ giấy A4 lên, hiện thị hai cái tên ở trên đó.
Trình Hải nhìn tờ giấy rồi gật đầu: "Thật ra tôi cũng nghĩ như thế, chỉ có Tôn Vĩnh Trinh mới làm ra chuyện như vậy. Lúc trước hắn ta đã biến mất một khoảng thời gian dài, tôi vốn tưởng rằng hai nhà sẽ không còn đấu đá với nhau nữa, ai dè... Haizzz!!!”
Giang Sách hờ hững nói: "Hắn ta không có biến mất, mà đang lặng lẽ đợi cơ hội."
"Cơ hội ư?"
"Đúng vậy, bây giờ chính là thời cơ của bọn họ. Trong mắt người bình thường, hành động tốt mà chúng ta đã làm là chuyện tạo dựng tên tuổi, nâng cao danh tiếng, nhưng trong mắt bọn họ, đây chính là cơ hội tấn công tốt nhất. Một khi bọn họ bôi nhọ thành công, chúng ta sẽ phải chịu đựng gấp mười hoặc trăm lần sức ép từ dư luận, thậm chí công ty cũng sẽ vì thế mà bị phá sản."
Trình Hải nghiến răng nói: "Bọn họ thật tàn nhẫn!"
Giang Sách nhìn cái tên trên tờ giấy, trong lòng hơi vui mừng, nhưng cũng hơi thất vọng.
Anh vui mừng là vì mình không nhìn lầm thực lực của Tôn Tại Ngôn, người đàn ông này thật sự rất thông minh, là một đối thủ mạnh, đáng để Giang Sách chú tâm đến.
Còn thất vọng là vì Tôn Tại Ngôn đã lợi dụng trận hỏa hoạn này.
Anh ta mặc kệ việc sống chết của dân chúng, gạt hết chân thiện mỹ qua một bên, để giải quyết đối thủ của mình mà bất chấp tất cả, không từ một thủ đoạn.
Cách làm như vậy thật đáng xấu hổ.
Giang Sách vừa yêu vừa hận Tôn Tại Ngôn, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Anh ném tờ giấy vào thùng rác, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Trình Hải hỏi: "Cậu đi đâu thế?"
"Giải trí Ức Mạch."
"Cái gì?"
Giang Sách giải thích: "Tôn Vĩnh Trinh sẽ không thỏa mãn khi chỉ giải quyết Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. Tôi tin chắc rằng hắn ta cũng sẽ nghĩ cách để đối phó với Giải trí Ức Mạch."
"Bây giờ khó khăn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng đã được giải quyết tạm thời. Tiếp theo, không biết Giải trí Ức Mạch sẽ phải hứng chịu đòn tấn công như thế nào."
"Tôi phải mau chóng đi qua đó."
Trước khi rời đi, Giang Sách dặn dò lời cuối cùng: "Chú Trình, mấy ngày tới chú hãy vất vả trông chừng công ty. Nếu có bất kỳ động tĩnh gì thì phải báo ngay cho tôi biết. Nhất là tình huống như hôm nay, tuyệt đối không được đồng ý bất kỳ điều gì với người khác một cách dễ dàng."
Trình Hải gật đầu đáp: "Tôi biết rồi, cậu mau đi tới Giải trí Ức Mạch đi."
"Được."
Trình Hải mỉm cười, nhìn bóng lưng rời đi của Giang Sách.
Ông quay đầu nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, rồi tự lẩm bẩm: "Lão gia, ông đã mất tích nhiều năm như vậy, cũng không biết là sống hay chết. Mặc kệ ông sống hay chết, nhưng có một người đáng để ông tự hào, đó chính là đại thiếu gia. Cậu ấy đã trưởng thành rồi, trở thành người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất."
"Lão gia, nếu ông có thể nhìn thấy đại thiếu gia như vậy, chắc chắn ông sẽ vui mừng đến mức khua tay múa chân đúng không?"
"Khụ khụ, khụ khụ..."
Dứt lời, Trình Hải bỗng ho khan.
Ông vội vàng lấy khăn tay ra che miệng lại, rồi ngồi xuống sofa, liên tục ho khan.
Sau khi ho mấy phút, ông mới lấy lại sức.
Rồi ông lại nhìn khăn tay, trên đó đều là máu.
"Haizzz, xem ra mình đã già thật rồi, không còn dùng được nữa."
"Mình chỉ hy vọng trước khi rời xa cõi đời này, mình có thể nhìn thấy một ngày Doanh nghiệp Thiên Đỉnh bị phá sản, cũng như tên khốn Tôn Vĩnh Trinh kia bị kết án."
"Như vậy khi xuống dưới Cửu Tuyền rồi, mình cũng có thể đối mặt trực diện với nhị thiếu gia."
"Khụ khụ, khụ khụ..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT