Là một người nhẫn nhục chịu đựng, Tô Cầm vẫn chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ như vậy, hôm nay quả thực khiến cho bà vô cùng 'sướng'.

Bà quơ búa, giống như là Chiến Thần hạ phàm, điên cuồng đập phá quầy hàng.

Đủ loại cảm xúc không thoải mái trước đó, tất cả đều được phát tiết hết ra ngoài.

Đinh Mộng Nghiên sợ mẹ già nhà mình không cẩn thận khiến bản thân bị thương bèn vội tiến lên khuyên bảo, để bà ấy kiềm chế chút.

Giang Sách đứng ở bên nhìn, trên mặt mang theo ý cười.

Vương Kiện Lai cũng đi tới, nhìn Giang Sách đứng bên cạnh như chẳng thèm để tâm đến điều gì, đành dùng giọng nói lí nhí: "Đồng nghiệp Giang, tổng bộ Milan quyết định tiến hành mở rộng khu Giang Nam, đẩy mạnh thương hiệu này ở đây; ít ngày nữa gia chủ sẽ đích thân đến, đến lúc đó còn hi vọng cậu có thể đưa ra phương án sắp xếp bố cục tại khu Giang Nam cho Châu Báu Hằng Tinh."

Giang Sách lạnh nhạt nói: "Tôi biết rồi, chờ đến lúc đó tôi sẽ hỗ trợ."

"Thế tôi thay gia chủ cảm ơn cậu trước."

"Người một nhà không cần nói lời cảm ơn, ông khách khí quá rồi."

Sau một trận đập phá, Tô Cầm nhận được tiền đền bù, cảm thấy mỹ mãn rời khỏi cửa hàng.

Trên đường trở về, trên mặt bà vẫn luôn nở nụ cười.

"Việc hôm nay thật khiến người ta thư thái quá, Sách à, sao con chắc chắn người ta sẽ phải trả tiền bồi thường thế?"

"Bởi vì Châu Báu Hằng Tinh là thương hiệu lớn quốc tế, đang chuẩn bị mở rộng trong nước, hiện đang trong thời điểm mấu chốt cho nên không dễ dàng tha thứ cho việc lừa gạt khách hàng, vì thế chuyện đền tiền bồi thường là chuyện đương nhiên."

Lời giải thích của anh nghe qua thì có vẻ rất có lý.

Nếu không phải vì thân phận Giang Sách đặc thù thì số tiền hôm nay, bọn họ đừng mơ lấy lại được một đồng!

Sau khi đưa mẹ vợ và bà xã về nhà, Giang Sách nhận được điện thoại của công ty nên vội vàng rời đi.

Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, trong văn phòng chủ tịch.

Cả phòng hội nghị, ngoại trừ cán bộ cao cấp của Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, ngay cả nhân viên cao cấp của Giải trí Ức Mạch cũng đến tham dự.

Chủ đề của cuộc hội nghị hôm nay là mấy chữ: Viện trợ tai họa.

Ngày hôm qua trong công viên rừng xảy ra một trận lửa lớn, không chỉ thiêu hủy một số lượng lớn diện tích rừng rậm, mà còn khiến cho rất nhiều nhân viên bị bỏng.

Bất kể là xây dựng lại khu rừng, hay là cứu chữa cho người bị thương, tất cả đều cần ban ngành các cấp hỗ trợ.

Là xí nghiệp hàng đầu tại khu Giang Nam, Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, Giải trí Ức Mạch không thể trốn tránh sứ mệnh xã hội, bọn họ tất nhiên phải nghĩ cách trợ giúp phía Chính phủ giải quyết vấn đề lần này.

Nếu xử lý không ổn thỏa, xí nghiệp sẽ gặp phải áp lực từ các phương diện.

Vì thế, Giang Sách triệu tập tất cả quản lý đến, tiến hành hội nghị tham khảo.

Tổng giám đốc của Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng -  Trình Hải nói: "Đầu tiên, chuyện quyên tiền là không thiếu được, công ty nhất định phải nhanh chóng định ra một con số, tiến hành quyên góp tiền cho Chính phủ, để cho các ban ngành chức trách của xã hội nhìn thấy thành ý của chúng ta."

Giang Sách gật đầu, dựng thẳng ngón tay cái: “Quyên một tỷ."

Một tỷ, tuyệt đối là một con số khổng lồ.

Là xí nghiệp hàng đầu trong khu vực, Giang Sách đảm nhận trọng trách lớn, quyên góp nhiều tiền như vậy ra ngoài, tin chắc việc xây dựng lại rừng rậm cùng với việc chữa trị cho người bị thương đều có thể đạt được hiệu quả một cách đáng kể.

Trình Hải tiếp tục nói: "Ngoài bỏ tiền, Tẩm Mộng còn cần nghiên cứu phát triển một loại thiết bị hồi phục kiểu mới, có thể trợ giúp bệnh nhân bị bỏng tiến hành hồi phục. Hiện tại có thể đưa nó vào thị trường, bán ra với giá bằng phí gia công."

Đây là hạng mục từ thiện vô cùng tốt.

Giang Sách lập tức đồng ý với đề nghị của Trình Hải, sau khi hội nghị chấm dứt, lập tức tung thiết bị ra thị trường với mức giá bán ra bằng phí gia công sản phẩm.

Mặt khác, tổng giám đốc của Giải trí Ức Mạch -  Trình Đan Đình cũng nói: "Giải trí Ức Mạch ngoài quyên góp tiền, tôi đề nghị mời minh tinh điện ảnh, ngôi sao ca nhạc, tham gia quay một bộ phim nhựa, sau đó công chiếu trên các rạp chiếu phim; dùng tiền vé bán được quyên tặng cho việc xây dựng lại rừng rậm."

Ý tưởng này không tệ.

Vừa có thể tiếp tục mở rộng lực ảnh hưởng của Giải trí Ức Mạch, lại vừa có thể trợ giúp việc gây dựng lại cơ sở sau hỏa hoạn.

Càng quan trọng hơn là, có thể khiến cho quần chúng cảm giác được, chỉ cần tới xem phim là có thể giúp người khác, đây là một ý tưởng cực tốt.

Vấn đề là...

Giang Sách nói: "Quay một bộ điện ảnh khá tốn thời gian và công sức, chờ các cô quay chụp xong, chắc chuyện cũng xong rồi?"

Trình Đan Đình nói: "Về chuyện này thì anh cứ yên tâm, sau khi trở về tôi sẽ tập hợp các đạo diễn, biên kịch lại sáng tác kịch bản, sau đó phân tổ, đồng thời khởi động quay phim, sau cùng sẽ cắt nối rồi biên tập lại."

"Có lẽ diễn xuất sẽ không được chỉnh chu, nhưng bộ phim này chú trọng hình thức chứ không phải nội dung, nên có thể tranh thủ được bao nhiêu hay bấy nhiêu."

Giang Sách gật đầu: “Được đó, cứ làm như cô nói đi."

Sau buổi hội nghị, mọi người phân công nhau làm việc.

Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng lập tức đưa ra sản phẩm hồi phục kiểu mới, Giải trí Ức Mạch đẩy nhanh tiến độ sáng tác kịch bản, đồng thời mời các minh tinh lớn tham gia diễn xuất trong bộ phim này.

Toàn bộ được tiến hành hừng hực khí thế.

Hành động với quy mô như vậy, gần như chỉ trong thời gian ngắn, toàn bộ mọi người ở khu Giang Nam đều biết rõ Tẩm Mộng và Ức Mạch đều có hành động, ai cũng thi nhau khen ngợi bọn họ.

Lúc này, chỉ số ít người không phải quá vui.

Trung tâm thành phố, tòa cao ốc xí nghiệp Thiên Đỉnh, trong văn phòng chủ tịch.

Chủ tịch Tôn Vĩnh Trinh ngồi ở trên ghế, nhìn Tẩm Mộng, Ức Mạch đang đẩy nhanh tiến độ các hạng mục trong tay, trong lòng thấy rất bực bội.

Trên sofa, Tôn Tại Ngôn cũng đang nhìn tin tức, không nói một câu.

Im lặng rất lâu.

Tôn Vĩnh Trinh không nhịn được tức giận vỗ bàn: “Cái thằng ranh Giang Sách này, giả bộ làm người tốt cái gì chứ? Nào là quyên tiền, nào là tung sản phẩm mới, nào là mời minh tinh đóng phim tuyên truyền, con mẹ nó, cậu ta tưởng mình là Đấng Cứu Thế sao?"

Tôn Tại Ngôn khẽ cười.

"Ít nhất người ta là vì nghĩ cho muôn dân trăm họ, là đang làm chuyện rất thực tế."

"Nếu anh không phục, anh cũng đi quyên tiền đi."

"Anh ta cúng một tỷ, anh có thể cúng hai tỷ, ba tỷ, không ai ngăn cản anh mà."

Tôn Vĩnh Trinh tức giận hầm hừ.

Nếu là nửa năm trước, hắn ta thật sự có thể quyên được ba tỷ, nhưng hiện tại tình huống của xí nghiệp Thiên Đỉnh đừng nói là ba tỷ, có là ba trăm triệu đối với hắn ta cũng là một việc khó!

Tình trạng của công ty đang trên đà trượt dốc, công ty Giải trí Bá Khổng gần như rơi vào trạng thái tê liệt.

Nếu không phải nhà lớn nghiệp lớn, đổi thành một xí nghiệp nhỏ khác, đã sớm cun cút rồi.

Nhưng cho dù Thiên Đỉnh là xí nghiệp lớn, hiện tại cũng đã nghèo rớt mùng tơi, nếu cứ tiếp tục tiêu hao sớm muộn gì công ty cũng sẽ phá sản.

Tôn Vĩnh Trinh không vui nói: "Rốt cuộc chú đứng ở bên nào thế? Tôi mời chú rời núi, là giúp tôi bày mưu tính kế đối phó Giang Sách, chứ không phải nghe chú tới quở trách tôi!"

Tôn Tại Ngôn khinh thường nói: "Nếu không phải vì Tiểu Điệp, anh cho rằng tôi sẽ đứng về phía anh sao?"

Đôi anh em này, ai cũng khinh thường đối phương, gặp nhau tương đối khó chịu.

Nhưng bọn họ đều cần đối phương.

Cho nên mối quan hệ giữa hai bên rơi vào tình cảnh khó coi.

Tôn Tại Ngôn khẽ cười.

"Ít nhất người ta là vì nghĩ cho muôn dân trăm họ, là đang làm chuyện rất thực tế."

Hai người đều không nói gì, sau một lúc yên lặng, Tôn Tại Ngôn thở dài, chậm rãi nói: "Vì Tiểu Điệp, tôi chỉ có thể hy sinh Giang Sách, hy sinh công viên rừng, hy sinh dân chúng vô tội."

Tôn Vĩnh Trinh vừa nghe thế, trên mặt xuất hiện nụ cười.

"Cậu nghĩ ra cách giải quyết Giang Sách rồi hả?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play