Lời nói vô cùng khí phách.

Thủy Vân Thiên thì sao? Toàn bộ Nam Thành này thì thế nào? Tất cả trong mắt Giang Sách chỉ như một con kiến!

Lời nói lần này cũng cho thấy thái độ của Giang Sách.

Tiếng thình thịch vang lên, Thủy Quân Tín bị dọa sợ đến nỗi ngã ngồi dưới đất, thở hổn hện, bản thân anh ta cũng không biết giờ phút này nên làm cái gì mới tốt.

“Anh, anh không thể như vậy.”

“Tôi là cậu chủ của Thủy Vân Thiên, anh không thể giết tôi!”

Giang Sách híp mắt nhìn anh ta một cái, sau đó hờ hững nói: “Được, tôi không giết anh.”

Lúc này khuôn mặt Thủy Quân Tín mới lộ vẻ tươi cười, đưa tay xoa xoa cái trán chảy đầy mồ hôi lạnh.

Ha ha, vừa mới nói mấy lời dọa người như vậy, chung quy vẫn sợ hãi thế lực của Thủy Vân Thiên sao? Còn giả bộ làm sói đuôi to à?

Ngay thời điểm Thủy Quân Tín chuẩn bị đứng lên, anh ta không ngờ Giang Sách lại lấy ra mấy cây kim bạc, nhất thời không hiểu đối phương muốn làm gì.

“Anh định làm gì?”

“Lấy kim bạc ra làm gì?”

Giang Sách nhẹ giọng nói: “Chắc hẳn anh cũng biết, đây là Biển Thước thần châm tôi vừa đấu giá được, đúng dịp hôm nay có thể bắt anh ra làm vật thí nghiệm.”

“Cái quỷ gì vậy?” Thủy Quân Tín nhíu nhíu mày, anh ta ngồi trên mặt đất lê lết lùi về phía sau, miệng nói: “Tôi không phải vật phẩm thí nghiệm của anh, anh cút ngay cho tôi!”

Chuyện Giang Sách đã quyết định, Thủy Quân Tín có thể ngăn cản được sao?

Anh nhấc một chân giẫm lên người Thủy Quân Tín, đạp mạnh khiến anh ta nằm im trên mặt đất, sau đó duỗi tay ra lấy kim châm, ghim kim vào từng huyệt đạo trên người Thủy Quân Tín.

Đám người giàu đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai dám mở miệng nói một từ.

Một lát sau, Giang Sách hoàn thành hết các thao tác xong thì khẽ gật đầu, sau đó lại tháo hết kim bạc ra.

“Cũng tốt.”

Giang Sách thu kim bạc về.

Thủy Quân Tín thở một hơi nhẹ nhõm, chỉ đơn giản là đâm mấy cái kim đó thôi sao? Sau đó sẽ không có chuyện gì chứ?

Mặc dù không biết Giang Sách đang làm gì, nhưng nhìn qua thì giống như Giang Sách thật sự không định tiếp tục đối phó anh ta nữa.

Vì thế, Thủy Quân Tín định bò dậy khỏi mặt đất.

Nhưng anh ta xấu hổ phát hiện ra, đôi chân của anh ta không nghe theo sự sai khiến của anh ta nữa, muốn động cũng không động đậy được!

“Giang Sách, anh đã làm gì chân tôi hả?”

“Tại sao hai chân của tôi lại không cử động được?”

Đây mới chỉ là bắt đầu, giây tiếp theo, Thủy Quân Tín mất khống chế tiểu tiện, căn bản là không thể khống chế nổi.

Trên mặt đất xuất hiện một vũng chất lỏng ghê tởm, khiến tất cả những người có mặt nhìn thấy buồn nôn.

Giang Sách cầm tay Tân Uẩn, nói: “Chúng ta về thôi.”

Tân Uẩn tò mò hỏi: “Anh đã làm gì anh ta vậy?”

Giang Sách ra vẻ thần bí trả lời: “Chỉ là chút cảnh cáo nho nhỏ dành cho anh ta thôi, từ nay về sau, anh ta sẽ không thể đụng vào phụ nữ nữa.”

Tân Uẩn vốn là một người tinh thông trong lĩnh vực y học, nên đương nhiên vừa nghe cô ấy đã hiểu ra ý nghĩa trong câu nói.

Hai người họ nắm tay cùng rời khỏi phòng khiêu vũ.

Bên cạnh đó, không một ai trong số đám nhà giàu kia dám tiến lên trước một bước ngăn cản, họ nhìn Giang Sách như nhìn Thần Chết vậy, tránh rất xa.

Lại quay qua nhìn Thủy Quân Tín, anh ta vẫn đang nằm liệt trên mặt đất, đau đớn kêu rên.

Cơ thể không chịu nghe theo sự khống chế của anh ta, mỗi một phút trôi qua đều có khả năng làm bậy, mà đáng sợ hơn chính là, anh ta phát hiện bộ phận nào đó của anh ta đã bị mất đi tác dụng vốn có của nó, không có hứng nữa.

“Tôi biến thành thái giám sao?”

“Giang Sách, anh quay lại đây, anh quay lại đây mau!”

“Tôi không muốn làm thái giám, anh mau quay lại cứu tôi!”

Nhưng dù anh ta có kêu gào to thế nào thì Giang Sách cũng đã biến mất hoàn toàn rồi, đường đường là cậu chủ của Thủy Vân Thiên, vậy mà từ nay về sau lại trở thành một kẻ tàn phế.

Này là cái giá mà anh ta phải trả vì đã làm chiến thần Tu La tức giận.

Chiếc xe thể thao Roadster chạy băng băng trên đường nhựa.

Tân Uẩn cười khổ một tiếng, nói: “Thật không ngờ được, một buổi tiệc khiêu vũ vốn tưởng tốt đẹp hóa ra lại là “Tiệc Hồng Môn”, Nam Thành thực sự là một nơi tràn ngập nguy hiểm.”

Ngừng một chút, cô ấy tò mò hỏi: “Giang Sách, nữ phục vụ mà anh tìm ở buổi tiệc khiêu vũ đó, cô ấy là ai vậy? Sao tôi cứ có cảm giác anh rất để ý đến cô ấy?”

Thú thực, Tân Uẩn đã ăn ít giấm chua.

Đã có bạn nhảy xinh đẹp như vậy, tại sao còn muốn đi tìm một nữ phục vụ nữa làm gì? Hơn nữa lại còn vì nữ phục vụ ấy mà vung tay đánh nhau.

Giang Sách trả lời: “Thật ra, lần này tới Nam Thành, ngoài việc giúp cô cứu bố ra thì còn một mục đích khác nữa, đó chính là cứu nữ phục vụ kia.”

“A? Hai người quen nhau sao?”

“Tôi và cô ấy không quen biết, nhưng cô ấy là người mà một người bạn của tôi yêu say đắm, sau nhiều năm tìm hiểu mới biết được cô ấy bị Thủy Vân Thiên khống chế. Vì để người bạn của tôi có thể gặp lại người mà anh ta yêu thương, tôi cần phải đưa cô ấy trở về.”

Nghe Giang Sách nói như vậy, lòng ghen tuông của Tân Uẩn lập tức biến mất.

Nếu cô gái kia là người yêu của bạn tốt anh, vậy thì đó không thể là người mà Giang Sách có thể thích, lòng ghen tuông của Tân Uẩn tất nhiên sẽ không vô lý như vậy.

Sau khi đã yên tâm rồi, Tân Uẩn mới có thể an ổn ngồi trên xe, theo anh trở lại khách sạn.

…..

Cùng lúc đó, tại một câu lạc bộ đêm bên cạnh phòng khiêu vũ, trong một căn phòng sang trọng.

Một ông già tóc trắng xóa ngồi trên sô pha, người này chính là “vua” của Nam Thành, chủ nhân Thủy Vân Thiên – Thủy Thanh Diệu.

Còn người đàn ông trẻ tuổi đang nằm trước mặt ông ta, khóc lóc thảm thiết, toàn thân vừa dơ vừa thối đó chính là con trai ông ta – Thủy Quân Tín.

“Ai làm?” Thủy Thanh Diệu cất giọng trầm thấp hỏi.

Căn phòng an tĩnh đến lạ, mọi người cứ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhưng chẳng ai dám lên tiếng trả lời.

Cuối cùng, một tay thuộc hạ già hầu hạ Thủy Thanh Diệu mở miệng nói: “Chủ nhân, theo những gì tôi biết được thì là một thanh niên trẻ tuổi tên “Giang Sách” làm.”

“Giang Sách?”

Thủy Thanh Diệu khẽ nhíu mày, ông ta chưa từng nghe qua cái tên này.

Tay thuộc hạ già trả lời: “Người này vừa mới tới Nam Thành không lâu, từng vung tiền như rác ở một buổi đấu giá, có vẻ là người rất có tiền. Hơn nữa, cậu ta còn có một cô bạn gái cực kỳ xinh đẹp.”

Nói đến này, tay thuộc hạ già kia lập tức dừng lại không nói nữa.

Thủy Thanh Diệu là người thông minh cỡ nào, mà ông ta cũng rất hiểu con trai mình, dùng gót chân ngẫm lại cũng có thể biết, chắc chắn là thằng con mình đã nhìn trúng bạn gái người khác, muốn chơi đùa thành ra đã chọc giận người ta, kết quả là phải hứng chịu thủ đoạn thâm độc hung tàn của người ta.

Thủy Thanh Diệu thở dài: “Quân Tín, ba đã nói với con bao nhiêu lần rồi, cái tật xấu này của con thật sự rất không tốt.”

“Con cứ một hai phải chơi cũng không phải là không thể, nhưng phải biết chú ý đến an toàn của mình chứ.”

“Lúc nào cũng đi dạo bờ sông, làm sao có thể không bị ướt giày?”

“Lần này, gặp phải người cứng rắn khó xơi rồi đúng không?”

Thủy Quân Tín nằm trên mặt đất khóc rống lên: “Ba, con đã thành ra thế này rồi, ba còn ở đó nói con? Ba mau giúp con báo thù đi, chém tên khốn nạn Giang Sách kia thành tám mảnh, chỉ có cách đó mới hả mối hận trong lòng con!”

Trong lúc nói chuyện, Thủy Quân Tín lại mất khống chế lần nữa, mùi hôi thối bao trùm khắp căn phòng.

Thủy Thanh Diệu che mũi lại, có vẻ tương đối không thoải mái.

Tay thuộc hạ già tiếp tục lên tiếng nhắc nhở: “Chủ nhân, Giang Sách đó có thể tự dùng sức mạnh của mình đánh bại tất cả thuộc hạ của cậu chủ, quả thật là có lợi hại. Chưa kể, ở tiệc khiêu vũ cậu ta cũng từng vung tay đánh nhau chỉ vì một nữ phục vụ, còn lén nói chuyện gì đó, tôi nghĩ, người phụ nữ này có thể có tác dụng.”

“Ồ?”

Thủy Thanh Diệu khẽ gật đầu: “Đưa người phụ nữ đó tới đây cho tôi.”

Tay thuộc hạ già vỗ vỗ tay, lập tức, cửa phòng mở ra, Tiểu Điệp bị hai gã đàn ông cao to vạm vỡ đưa vào, đẩy tới trước mặt Thủy Thanh Diệu.

Tiểu Điệp sợ tới mức đến đầu cũng không dám ngẩng lên, hai tay bắt chéo, người run bần bật.

Thủy Thanh Diệu cất giọng trầm thấp với ngữ điệu có phần phẫn nộ, hỏi: “Cô tên là gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play