Một tỷ là con số khiến tất cả người giàu có có mặt tại đây đều khó mà tưởng tượng được, vì một lá gan mà bỏ ra một tỷ, không thể không nói kẻ có tiền thật tùy hứng.
Sắc mặt Thạch Văn Bỉnh càng tái mét hơn.
Lần này trước khi anh ta tới Nam Thành, đã mang tổng cộng một tỷ, trước đó còn tốn mấy nghìn vạn để mua một sợi dây chuyền giả, có thể nói, sau khi đạt tới cột mốc một tỷ thì Thạch Văn Bỉnh không thể cố gắng thêm nữa.
Anh ta xoay chiếc đầu cứng ngắc về phía Giang Sách nói: “Tên kia, tôi không biết anh có tiền thật hay không, nhưng tôi nói cho anh biết một chuyện, ông đây không bỏ ra nổi một tỷ.”
“Nếu anh muốn đẩy giá lên thì xin lỗi, tôi nghĩ anh đã chọn nhầm phương hướng rồi.”
Giang Sách khẽ cười, hờ hững nói: “Lúc nãy là ai luôn miệng đòi so bì ai nhiều tiền hơn, rồi ai sợ hơn ai? Sao thế, của cải nhà họ Thạch các anh không thể đỡ nổi một đòn à?”
Thạch Văn Bỉnh nổi giận.
Về mặt y thuật anh ta không bằng Giang Sách thì thôi đi, bây giờ ngay cả tiền cũng thua đối phương, khiến lòng tự tôn của anh ta bị sụp đổ hoàn toàn.
Trước mặt Giang Sách, anh ta chẳng thể ngóc đầu lên được nữa.
Nhưng anh ta không tin.
“Giang Sách, anh bớt hả hê ở đây đi.”
“Anh cho rằng một tỷ có thể kết thúc trong một câu nói của anh à?”
“Khoản tiền lớn như thế, sao anh có thể lấy ra được chứ? Anh đừng quên rằng, anh vừa mới bỏ ra hai trăm triệu để mua Biển Thước thần châm, bây giờ anh lấy đâu ra nhiều tiền để mua lá gan như vậy?”
Giang Sách nhìn Thạch Văn Bỉnh bằng ánh mắt khó hiểu.
Một lát sau, anh mới lắc đầu nói: “Câu nói ếch ngồi đáy giếng là nói hạng người như anh đấy? Một tỷ nhiều lắm à? Ha ha, theo tôi thấy, một tỷ chỉ là muối bỏ bể mà thôi.”
“Khoác lác! Anh cứ khoác lác tiếp đi.”
Thạch Văn Bỉnh hoàn toàn không tin Giang Sách có thể lấy ra được nhiều tiền như thế.
Giang Sách cũng chẳng muốn phản bác, bởi vì mọi lời phản bác bằng miệng đã không còn ý nghĩa gì nữa, mà chỉ có lấy tiền ra thật mới có thể chặn họng đối phương.
Sau khi MC xác nhận ba lần thì không còn ai theo giá nữa.
Tất nhiên rồi, một tỷ - con số khổng lồ như thế, khiến tất cả người giàu có có mặt tại đây đều phải thần phục.
MC tuyên bố: “Vậy thì chúc mừng cậu, cậu lại giành được một lá gan tươi sống, bây giờ mời cậu thanh toán chi phí.”
Lần này không còn ai mang vẻ mặt cười nhạo nhìn Giang Sách nữa, mà bọn họ đều nhìn Giang Sách bằng ánh mắt căng thẳng, mong đợi, đã rất lâu rồi chưa có ai một lần bỏ ra nhiều tiền như thế.
Mọi người đều muốn xem thử cảnh tượng thanh toán nhiều tiền như thế sẽ như thế nào.
Giang Sách cũng không phụ lòng mong đợi của mọi người.
Anh vẫn giống như trước, đút thẻ vàng Long Phượng Tử vào trong khe, sau một loạt thao tác, giọng nói quen thuộc lại vang lên: Chuyển khoản thành công.
Lần thứ hai, chuyển khoản thành công.
Khác với lần thử nghiệm đầu tiên, lần này hành động vung tiền như rác của Giang Sách đã khiến người khác thật sự hiểu rõ, anh hoàn toàn là triệu phú.
Anh là người có tiền, phải nói là quá có tiền.
Một tỷ mà nói lấy là lấy, hoàn toàn không có bất kỳ áp lực gì.
Điều đáng sợ nhất là một người giàu có như vậy, nhưng trên người lại mặc đồ vỉa hè chưa tới một trăm tệ, bây giờ người có tiền thật sự chỉ có hai chữ: Khiêm tốn.
MC sai người đóng gói kỹ lá gan rồi giao cho Giang Sách.
Đồng thời, có không ít người giàu có ở trong hội trường lần lượt đi tới, đưa danh thiếp của mình cho Giang Sách, để tìm kiếm cơ hội làm quen.
Mặc dù bọn họ không biết Giang Sách là ai, càng không biết Giang Sách làm nghề gì, nhưng bọn họ có thể khẳng định, chắc chắn Giang Sách là nhân vật tai to mặt lớn vô cùng ghê gớm.
Tất nhiên rồi, một nhân vật nhỏ làm sao có thể hời hợt lấy ra một tỷ như thế?
Thấy mấy người đó nịnh bợ lấy lòng Giang Sách, tim Thạch Văn Bỉnh khó chịu như bị dao cứa vào, anh ta vốn định hung hăng sỉ nhục Giang Sách một phen, ai dè lại bị Giang Sách làm cho nhục nhã một trận.
Lần đầu tiên PK đấu giá bị Giang Sách đùa bỡn, khiến anh ta phải bỏ ra một khoản tiền lớn để mua một sợi dây chuyền giả.
Lần thứ hai PK, vì bản thân phán đoán sai lầm đã để cho Giang Sách mua được Biển Thước thần châm với mức giá khá rẻ.
Rồi lần cuối cùng PK càng thua sạch sẽ hơn, ‘của cải’ mà nhà họ Thạch lấy làm tự hào nhất đã bị Giang Sách giẫm đạp dưới chân, của cải cái quỷ gì chứ? Hoàn toàn không lọt vào mắt Giang Sách.
Ba lần PK là ba lần thất bại, hơn nữa lần sau càng thua thảm hại hơn lần trước.
Chắc chắn hôm nay Thạch Văn Bỉnh là người cô đơn nhất, điều duy nhất khiến anh ta cảm thấy vui mừng là một tỷ mà anh ta mang tới chỉ mới tốn có mấy nghìn vạn, còn phần lớn vẫn đang nằm trong tay anh ta.
Anh ta không hề tiêu xài lãng phí, coi như đây là điều may mắn trong nỗi bất hạnh.
Đúng lúc này, Thạch Văn Bỉnh nháy mắt ra hiệu cho Jalice, nếu PK không lại Giang Sách thì anh ta không thể không áp dụng chút thủ đoạn nham hiểm.
Cứ dựa vào hẹn ước trước đó mà hành động.
Jalice cũng một bụng lửa giận, sau khi nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Thạch Văn Bỉnh thì ngầm hiểu ngay.
Cô ta đứng dậy nói với Tân Uẩn: “Cô Tân Uẩn, cái đó, tôi muốn đi vệ sinh, cô có thể ra ngoài một chuyến với tôi được không?”
Tân Uẩn cau mày.
Cô ấy không thích Jalice này cho lắm, nhưng người ta đã chủ động mở miệng, nếu cô ấy từ chối thì không được lịch sự cho lắm.
Nhưng Giang Sách lại chủ động nói: “Cô cứ đi cùng cô ta đi, con gái các cô cứ đi trò chuyện, ăn chút gì đó với nhau đi, đừng dính dáng đến chuyện đàn ông chúng tôi.”
Câu nói này nghe có vẻ kỳ kỳ.
Nhưng Tân Uẩn đã sớm bị Giang Sách thuyết phục rồi, nên Giang Sách nói gì cô ấy cũng tình nguyện nghe theo.
“Vâng.”
Tân Uẩn đứng dậy, cùng Jalice rời khỏi hội trường đấu giá.
Nhìn bóng lưng rời đi của Tân Uẩn, Thạch Văn Bỉnh liền cười trộm, anh ta tin rằng mình sẽ nhanh chóng được nhìn thấy ánh mắt mê ly và dáng người kiêu ngạo của Tân Uẩn.
Anh ta cực kỳ khinh bỉ liếc nhìn Giang Sách.
Nếu không có ‘thần trợ công’ Giang Sách, e rằng anh ta muốn đưa Tân Uẩn đi sẽ hơi khó khăn.
Quả thật tên Giang Sách này rất giàu có, nhưng cũng rất ngu xuẩn.
Thạch Văn Bỉnh nói với vẻ sâu xa: “Giang Sách à, phụ nữ xinh đẹp như Tân Uẩn đi trên đường sẽ không an toàn, anh phải cẩn thận kẻo cô ấy bị người khác nhìn chằm chằm đấy.”
Giang Sách đáp lại: “Jalice cũng là người xinh đẹp, nên anh cũng phải đề phòng y như vậy nhé.”
“Hừ hừ!”
Thạch Văn Bỉnh quay đầu đi, rồi lén rút điện thoại ra, gửi tin nhắn cho người được sắp xếp vào trong KTV: Bắt đầu hành động.
Gửi tin nhắn xong, anh ta lén cất điện thoại, khóe miệng nở nụ cười gian ác, xảo trá.
Trong lòng Thạch Văn Bỉnh thầm cười trộm: Giang Sách à, hôm nay anh đã khiến tôi mất mặt, nên tôi phải trả lại gấp trăm lần. Tôi sẽ phát tiếng la hét thảm thiết của người phụ nữ anh yêu ở trước mặt mọi người, để anh mãi mãi gánh cái tên bị nguyền rủa ‘đồ bị cắm sừng ngàn năm’.
Anh ta nhìn chằm chằm màn hình lớn đang tắt trên sân khấu kia, rồi chờ đợi giây phút được bật lên.
Lúc màn hình lớn được bật lên cũng chính là lúc Giang Sách toi đời.
Giây phút đó sẽ tới nhanh thôi.
Bên này.
Sau khi Jalice và Tân Uẩn đi vệ sinh xong thì cô ta chủ động mời Tân Uẩn đi uống chút gì đó, Tân Uẩn cực kỳ miễn cưỡng bị dẫn qua đó.
Jalice gọi rượu và đồ ăn ở quầy lễ tân KTV, sau đó dẫn Tân Uẩn đi vào phòng bao chờ đợi.
Một lúc sau, rượu và đồ ăn đều được mang tới.
Lúc Jalice khui đồ uống, nhân lúc Tân Uẩn không chú ý, cô ta đã lén bỏ thuốc mà Thạch Văn Bỉnh đưa cho cô ta vào trong đồ uống của Tân Uẩn.
Đây là loại thuốc không màu không vị, nên khó mà phát hiện ra.
Cô ta đưa đồ uống và thức ăn cho Tân Uẩn: “Nào, cô Tân, chúng ta uống chút gì đó rồi nghỉ ngơi một lát đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT