Phương Phiến Tam nhìn thấy đại ca đến, anh ta vui gần chết, chạy nhanh như chớp tới, khóc kêu: "Đại ca Sơn Tiêu, anh nhất định phải phân xử cho em, chính là mấy tên chó má này đánh anh em của em!"

Sơn Tiêu không thèm nhìn anh ta.

Bị đánh mà tưởng là chuyện vinh quang lắm à? Kêu to như vậy làm gì.

"Được rồi, tránh sang một bên đi."

"Chuyện của cậu, đại ca sẽ giúp cậu báo thù!"

Anh ta hút thuốc, sau đó nhìn về hướng Giang Sách, loáng thoáng cảm thấy bóng dáng kia hình như đã từng gặp qua ở nơi nào rồi, trông có hơi quen mắt.

Hửm?

Lúc này, Giang Sách xoay người lại, chính diện đối mặt với Sơn Tiêu.

Trong khoảnh khắc hai người đối diện, Sơn Tiêu bỗng trợn tròn mắt, thuốc lá trong tay rơi xuống, tạo thành một đường màu xám cong trong không trung.

Là anh?

Sơn Tiêu mở mắt trừng trừng, anh ta tính trên tính dưới, có thế nào cũng không tính tới người mình phải đối mặt lại chính là Giang Sách.

Đối phó làm sao được?

Trên tàu, anh ta đã được chứng kiến bản lĩnh siêu mạnh của Giang Sách.

Cấp dưới Tứ Đại Kim Cương này của Sơn Tiêu còn bị người ta coi thành bóng mà đá bay, thực lực đôi bên chênh lệch quả thực một trời một vực, căn bản không cần thiết phải đánh.

Nhưng Phương Phiến Tam không hề biết những chuyện này.

Anh ta cười nói: "Ranh con, mày xong rồi! Biết lão đại của bọn tao là ai không? Nói ra sẽ hù chết mày đó. Lão đại của bọn tao chính là đại ca Nam Thành - Sơn Tiêu!"

Sơn Tiêu cau mày: “Đủ rồi, đừng khoác lác nữa."

Phương Phiến Tam còn tưởng Sơn Tiêu đang khiêm tốn, không những không ngừng, ngược lại còn tiếp tục lớn tiếng nói: "Không chỉ đại ca nhà bọn tao lợi hại, mà mấy anh em phía sau này, còn có tiếng là Tứ Đại Kim Cương của Nam Thành! Tất cả đều có sức đánh được cả vạn người. Ranh con, mày cứ chờ chết đi!"

Còn đám người được gọi là Tứ Đại Kim Cương, lại cúi gằm mặt, không dám nhìn Giang Sách lấy một cái.

Lại còn có sức đánh vạn người?

Ha ha, hiện tại trong lòng bọn họ vẫn còn bị bóng ma tâm lý khi bị Giang Sách coi thành bóng mà đá đây.

Phương Phiến Tam còn muốn tiếp tục nói phét, nhưng bị Sơn Tiêu một cước đá văng.

"Bốc phét cái khỉ gì hả?"

"Cút cút cút!"

Phương Phiến Tam không biết mình phạm sai lầm gì, sao đột nhiên lại khiến Sơn Tiêu bất mãn rồi?

Anh ta không biết, lại càng không dám hỏi.

Đành phải ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Bên kia, Giang Sách cười nói: "Đại ca Sơn Tiêu à? Đã lâu không gặp nhỉ. Nghe nói anh bị nhốt mà, không nghĩ tới lại nhanh chóng được ra như vậy?"

Sắc mặt Sơn Tiêu rất khó coi.

Ngày hôm qua anh ta suýt chút nữa thật sự bị tống vào ngục, tuy bao năm qua anh ta không ít lần bị nhốt vào đó, nhưng ngày hôm qua là lần duy nhất anh ta đánh thua nên bị nhốt vào.

May mà anh ta là bên đánh thua, cảnh sát cũng không làm khó bọn họ, phạt tiền, cho một bài học giáo dục rồi cho người đến bảo lãnh đi.

Sau khi đi ra, Sơn Tiêu càng nghĩ càng giận, chưa bao giờ anh ta bất lực như vậy.

Anh ta rất muốn tìm một người đến để xả giận, kết quả thật đáng buồn, sau khi anh ta đi ra, ‘kẻ địch’ thứ nhất gặp phải lại chính là Giang Sách! Thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

Đối mặt với khiêu khích của Giang Sách, Sơn Tiêu không nói nổi một câu nên lời.

Những người khác đều nhìn ra manh mối.

Phương Phiến Tam hỏi: "Đại ca, mọi người quen biết nhau hay thế nào?"

Sơn Tiêu trợn mắt nhìn anh ta: “Câm cái miệng thối của mày lại!"

Phương Phiến Tam sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, miệng khép thật chặt, không dám mở miệng nói thêm một chữ nào.

Bên kia, Tân Tử Dân vốn cho là sẽ có thêm một trận ác chiến, còn đang lo lắng cho tính mạng của Giang Sách, ai có thể nghĩ đến, đường đường là đại ca trong giới  - Sơn Tiêu, ấy thế mà lúc nhìn thấy Giang Sách lại sợ như rùa đen rụt đầu.

Thật đúng là một chuyện lạ.

Giang Sách hỏi: "Anh muốn xử lý chúng tôi sao?"

Sơn Tiêu toát mồ hôi lạnh, ai muốn xử lý ai hả?

Anh ta liếc mắt nhìn vài người phía sau một cái, Tứ Đại Kim Cương đều lắc đầu, bọn họ thật sự không hề muốn đánh nhau với Giang Sách nữa, cơn ác mộng lần trước còn chưa qua, bọn họ không muốn trải qua thêm lần nữa.

Sơn Tiêu thở dài, bất đắc dĩ nói: "Xin lỗi, tôi sai rồi, mấy người đi đi. Sau này tôi sẽ dạy dỗ lại đàn em để bọn chúng biết nên làm thế nào."

Lời anh ta nói thiếu chút nữa dọa chết Phương Phiến Tam.

Từ trước đến nay người luôn cao ngạo như Sơn Tiêu mà cũng sẽ có ngày cúi đầu chịu thua sao?

Trông dáng vẻ lúc này như tiểu quỷ gặp Diêm Vương vậy.

Chẳng lẽ người trẻ tuổi trước mắt kia thật sự khủng bố vậy sao?

Phương Phiến Tam không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, lúc nãy anh ta còn luôn miệng muốn nhận đàn em, ha ha, ngay cả đại ca mình còn không dám chạm đến, anh ta lấy đâu ra tư cách đòi nhận người ta làm đàn em?

Quả thực chính là trò cười lớn nhất thiên hạ!

Tân Tử Dân cũng đã nhìn ra, thì ra Sơn Tiêu chỉ là con hổ giấy, đứng ở trước mặt Giang Sách ngay cả rắm cũng không dám đánh.

Vì thế, ông tăng thêm can đảm nói: "Sơn Tiêu, cậu trả hết hàng lại cho tôi! Còn nữa, thứ cậu đồng ý cho tôi cũng lấy ra luôn đi!"

Sơn Tiêu cắn chặt răng.

Nếu không có Giang Sách, hiện tại anh ta có thể lột sống Tân Tử Dân rồi, nhưng cáo mượn oai hùm, có con hổ lớn Giang Sách này ở đây, Sơn Tiêu không dám nhúc nhích lấy một cái.

Anh ta nhịn xuống cơn giận nói: "Hàng hóa của ông đã bị tôi xử lý xong, không có cách nào trả lại cho ông được."

"Cái gì?" Lòng Tân Tử Dân như bị đao cắt, những món hàng đó đều là do ông tốn giá cao mua về: “Vậy thứ cậu đồng ý cho tôi đâu?"

Sơn Tiêu thò tay vào túi lấy ra một tấm thẻ VIP: “Thứ ông muốn, ở đây."

Giang Sách ra hiệu cho xạ thủ.

Xạ thủ tiến lên lấy thẻ VIP, giao cho Tân Tử Dân.

Sau khi lấy được tấm thẻ kia, cuối cùng Tân Tử Dân cũng hòa hoãn hơn chút: “Có tấm thẻ này ở đây thì có cơ hội xoay chuyển rồi."

Tất cả được giải quyết xong.

Giang Sách dẫn người rời đi, lúc đi ngang qua chiếc xe thể thao mui trần, anh cố ý nói: "Anh đã xử lý hết hàng của chúng tôi, vậy thì dùng chiếc xe này để gán nợ đi."

Nói xong, anh mở cửa xe, ngựa quen đường cũ ngồi lên.

Mặt Sơn Tiêu tái hẳn đi.

Đây chính là chiếc siêu xe anh ta mới tốn mấy trăm vạn mua về đó, bản thân còn chưa lái được mấy ngày mà cứ thế tặng không cho người ta hả?

Anh ta rất tức giận.

Nhưng lại không dám nói gì.

"Bác Tân, nào, lên xe."

"Được!"

Tân Tử Dân vội vã ngồi lên, đời này ông ấy còn chưa từng ngồi xe thể thao mui trần bao giờ, hôm nay trái lại có thể hưởng thụ một chút.

Sau cùng Giang Sách dặn dò xạ thủ: "Cậu mang năm trăm vạn kia đi trước, thuận tiện giúp tôi lái chiếc xe thuê kia đi."

"Tuân lệnh."

Dặn dò xong xuôi, Giang Sách khởi động động cơ, một cước đạp chân ga, lái chiếc siêu mui trần xa hoa rộng lớn những mấy trăm vạn nghênh ngang mà đi.

Nhìn xe mình bị người lái đi, tim Sơn Tiêu như đang nhỏ máu.

"Chó má, khốn khiếp!"

Phương Phiến Tam đi đến hỏi: "Đại ca, sao lại thế này? Sao anh không dám động vào cậu ta? Tứ Đại Kim Cương đều ở đây mà, vì sao không trừng trị cậu ta?"

Sơn Tiêu nhìn anh ta như đang nhìn kẻ ngu.

"Nếu có thể đối phó, tao còn có thể không đối phó sao?"

"Mày có biết tên chó má kia lợi hại thế nào không? Đừng nói mấy người chúng ta, cho dù nhân số có gấp đôi, cũng không đủ để hạ gục anh ta đâu!"

Phương Phiến Tam kinh ngạc muốn rớt cả cằm: “Có lợi hại đến thế không?"

Sơn Tiêu đau khổ than một tiếng: “Àizzz, đúng là số khổ mà!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play