Trưởng tàu chẳng những không tức giận, ngược lại còn bị lời Giang Sách nói làm cho tức cười.

Thân là trưởng tàu, có thể nói, anh ta là người lớn nhất trong này, ai cũng phải nghe lời anh ta nói.

Lại còn muốn đưa anh ta đi?

Dựa vào cái gì?

Trưởng tàu cười khẩy nói: "Người trẻ tuổi này, có phải anh cho rằng mình có bản lĩnh có thể đánh nhau, thì nghĩ rằng cả thế giới đều phải quay quanh anh phải không? Nói cho anh hay, tai họa này anh có muốn tránh cũng không tránh được!"

Mặt mày Giang Sách vẫn không chút thay đổi lấy trong túi áo ra một cuốn sổ nhỏ màu đen, vứt ở trên bàn.

Anh không nói một lời.

Trưởng tàu sửng sốt, làm gì vậy?

Hối lộ à?

Anh ta theo bản năng cầm cuốn sổ nhỏ lên, đồ vừa tới tay, trong lòng đã run lên, cảm giác hình như cuốn sổ đen này có hơi quen mắt, như đã từng thấy qua ở đâu rồi.

Đợi đến khi anh ta mở cuốn sổ nhỏ ra mới giật mình kinh ngạc phát hiện, cuốn sổ này, chính là chứng minh thân phận đặc thù chỉ có cán bộ cao cấp mới có!

Trưởng tàu như anh ta, căn bản không có tư cách có được.

"Đây..."

Trưởng tàu nhìn cuốn sổ, lại nhìn Giang Sách, nhất thời sắc mặt thay đổi, sợ tới mức hồn lìa khỏi xác.

Có thể có được chứng minh thân phận này, đã chứng tỏ người trẻ tuổi trước mắt này là một nhân vật lớn.

Anh ta run rẩy mở cuốn sổ ra.

Lúc thấy rõ ràng thân phận của Giang Sách, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên người.

Tổng phụ trách khu Giang Nam!

So sánh với Giang Sách, trưởng tàu quả thực không bằng cả con kiến, anh ta ăn gan hùm mật gấu nên mới dám giam giữ Giang Sách phải không?

Cạch!

Trưởng tàu lập tức đứng lên, cúi chào Giang Sách.

Nhân viên bảo vệ xung quanh đều trợn tròn mắt, không rõ sự thay đổi bất thường này của trưởng tàu là sao.

Giang Sách giơ tay cầm lại cuốn sổ.

"Hiện tại, ai đi ai ở, biết rồi chứ?"

Câu hỏi của Giang Sách dọa trưởng tàu hồn lìa khỏi xác, anh ta liên tục gật đầu.

"Tôi xin lỗi, tôi thật sự không biết thân phận của ngài, nếu trước đó tôi biết thì tuyệt đối sẽ không..."

"Biết trước?" Giang Sách cười khẩy nói: "Nếu anh mà biết trước thì sao tôi còn có thể chứng kiến một màn hoang đường như vậy? Thân là trưởng tàu, anh liên tục thất trách, chắc là không muốn làm vị trí này nữa đúng không?"

"Không! Tôi muốn làm, tôi muốn làm."

"Muốn làm ư?"

Đầu óc trưởng tàu xoay chuyển rất nhanh, anh ta cung kính nói: "Tôi biết sai rồi, ngài yên tâm, hiện tại tôi lập tức đền bù sai lầm, khiến ngài được hài lòng."

Anh ta vung tay lên, nói với vài nhân viên bảo vệ: "Đi theo tôi!"

Trưởng tàu dẫn theo vài nhân viên bảo vệ rời đi, một lần nữa quay trở lại khoang xe 05.

Lúc này đám người Sơn Tiêu đã giành lại chỗ ngồi, Tân Uẩn vẫn đứng tại chỗ, hiện tại cô ấy đã không cần chỗ ngồi, cô ấy chỉ để ý đến việc Giang Sách có sao không.

Nhìn thấy trưởng tàu nổi giận đùng đùng đi tới, Tân Uẩn cho rằng Giang Sách lại nói gì đó đắc tội với người ta, vừa định tiến lên nói đỡ mấy câu cho Giang Sách.

Ai ngờ trưởng tàu trực tiếp đi tới trước mặt đám người Sơn Tiêu, chỉ vào bọn họ hét lớn: "Chỗ này không phải của mấy người, nhanh đứng dậy!"

Sơn Tiêu bị người ta đánh, còn đang giữ một bụng lửa giận, đương lúc không thoải mái nhất.

Anh ta lại một lần nữa đặt chân lên bàn, khinh thường nói: "Bố mày không đi đấy, mày có thể làm gì tao? Mày dám đánh tao sao? Mày dám đánh tao, tao sẽ cho mày ngồi tù."

Đây là điển hình của kẻ vô lại!

Trưởng tàu oán hận nhìn anh ta: “Hiện tại tôi cảnh cáo anh lần một, nếu thật sự không đứng dậy, tôi sẽ không khách khí nữa."

Sơn Tiêu khinh thường quay người đi.

"Cảnh cáo anh lần hai, có đứng dậy không?"

"Cảnh cáo anh lần ba!"

Mắt thấy đến lần cảnh cáo thứ ba vẫn vô dụng, trưởng tàu lập tức ra lệnh cho nhân viên bảo vệ: "Áp giải toàn bộ đám người này đi, trạm kế tiếp chuyển giao cho cảnh sát

"Vâng!"

Mấy nhân viên bảo vệ đều đi đến, thuần thục áp giải đám người Sơn Tiêu đi.

Sau khi bình tĩnh lại, trưởng tàu ôn hòa nói với Tân Uẩn: "Cô gái này, chúng tôi thật sự xin lỗi, trước đó tôi đã phạm sai lầm mới để cho những kẻ cướp chỗ người khác này gây nên tổn thất cho cô, mong cô hãy tha thứ cho."

Tân Uẩn chết đứng tại chỗ.

Cô ấy không rõ, trưởng tàu dường như đã biến thành một người khác, thái độ trước sau khác nhau một trời một vực, khiến cho người ta không rõ tình huống gì đang xảy ra.

Ngay cả nhân viên phục vụ cũng hoang mang.

Trưởng tàu bình thường cao ngạo khó gần, hôm nay sao có thể khiêm tốn như vậy?

Tân Uẩn đã không còn quan tâm những thứ này, cô ấy sốt ruột hỏi: "Thế... Giang Sách đâu?"

"Tôi đây."

Một giọng nói hùng hậu truyền đến.

Tân Uẩn ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua đám người, thấy được Giang Sách đang chậm rãi đi tới.

Đúng như lời anh nói trước khi rời đi, rằng không lâu sau sẽ quay lại, Giang Sách quả thật làm được, anh chỉ dùng đúng năm phút đã quay lại.

Lông tóc không hề bị tổn thương.

Không chỉ có không có việc gì, mà xem chừng trưởng tàu còn vô cùng tôn kính với anh.

Người có mặt trong khoang xe đều trợn tròn mắt, trước đó không một ai trong số bọn họ nghĩ kết quả sẽ thế này.

Người bị nhân viên bảo vệ áp giải đi, hiện giờ lại nghênh ngang trở lại?

Không chỉ trở lại, trưởng tàu còn tự mình dẫn người giúp anh giải quyết vấn đề, chuyện này, quả thực giống như quay phim huyền huyễn vậy, quá khó tin.

Tân Uẩn đã đỏ cả mắt, vui mừng phát khóc.

Vừa rồi cô ấy không biết nên làm thế nào mới tốt, chuyện ba bị bắt cóc còn chưa giải quyết xong, nếu Giang Sách lại xảy ra chuyện, cô ấy sẽ chẳng có ai để dựa vào.

Dù sao, cô ấy cũng chỉ là một cô gái yếu đuối.

"Giang Sách!"

Giang Sách không sao thì thật sự quá tốt rồi.

Tân Uẩn chẳng quan tâm đến ánh mắt của người khác, trực tiếp chạy tới ôm cổ Giang Sách, nhào vào trong lòng anh, cảm nhận sự tồn tại chân thật này.

Thật tốt quá, Giang Sách không sao, thật tốt quá!

Nếu Giang Sách bị dẫn đi, như thế chẳng khác nào đẩy Tân Uẩn vào đường chết.

May quá, may quá.

Giang Sách cười khẽ đẩy Tân Uẩn ra: “Nhiều người lắm đấy, đừng khóc, sẽ ảnh hưởng tới hình tượng nữ thần băng giá của cô."

Tân Uẩn nín khóc mỉm cười, nhẹ nhàng đấm vào ngực Giang Sách một đấm.

Trưởng tàu đi tới vừa định nói gì đó, Giang Sách đã giơ tay lên bảo anh ta ngậm miệng, sau đó nói thẳng: "Chuyện này dừng ở đây thôi, tôi còn có chuyện quan trọng cần làm, lần này coi như hết, nhưng nếu còn lần sau..."

Trưởng tàu thay đổi sắc mặt: “Không còn, tuyệt đối không còn có lần tiếp theo nữa!"

Giang Sách gật đầu: “Tốt, các anh đi trước đi."

"Vâng vâng vâng.”

Trưởng tàu dẫn người nhanh chóng rời đi, hôm nay thật đúng là nguy hiểm, nếu không phải anh ta phản ứng nhanh, sợ là bát cơm này sẽ bị đập nát rồi.

Thật ra, là do Giang Sách không muốn so đo với anh ta.

Dù sao chuyện quan trọng trước mắt của Giang Sách chính là đi giải cứu Tân Tử Dân, cho nên không còn tinh lực để dây dưa với mấy chuyện này.

Sau khi gió êm sóng lặng, cuối cùng Giang Sách và Tân Uẩn cũng có thể ngồi trở lại chỗ ngồi vốn nên thuộc về mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play