Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, Lục Diệp bước ra khỏi phòng phẫu thuật.
Dương Tuấn Thiên lo lắng đi tới, hỏi: "Bác sĩ Lục, người anh em của tôi, cậu ấy thế nào rồi?"
Lục Diệp cúi đầu, khó có thể mở miệng.
Anh ta ho khan một tiếng, thay vì trả lời lại hỏi: "Thế, bây giờ Giang Sách anh ta đang ở đâu?"
"Giang Sách? Bác sĩ Lục, anh hỏi Giang Sách làm gì vậy?"
"Anh chỉ cần cho tôi biết người đàn ông đó đang ở đâu là được rồi."
"Ặc... Giang Sách vẫn đang ở sân huấn luyện."
"Được, tôi biết rồi."
Lục Diệp không nói gì cả, trực tiếp rời khỏi bệnh viện, mặc nguyên áo blouse trắng lái xe thẳng tới sân huấn luyện.
Chưa đầy mười phút, anh ta đã đến nơi.
"Giang Sách!"
Lục Diệp hấp ta hấp tấp đi tới, nói với Giang Sách: "Giang Sách, Điền Kê sắp chết rồi, sao anh còn có thể yên ổn ngồi ở đây được thế?"
Giang Sách thờ ơ hỏi: "Mạng của Điền Kê sắp không còn nữa rồi. Bác sĩ Lục, với tư cách là bác sĩ điều trị chính, lẽ ra anh là người điều trị mà, không phải sao? Tại sao không ở bệnh viện mà lại chạy đến tìm tôi?"
"Giang Sách!"
Lục Diệp nhìn xung quanh, nói nhỏ bên tai anh: "Chuyện trước đó anh cũng không phải không rõ. Bệnh của Điền Kê tôi không trị được, chỉ có anh mới có thể chữa khỏi."
"Thế nên, Giang Sách, anh phải trở về với tôi một chuyến. Nếu quá muộn, mạng người sẽ không còn nữa!"
Giang Sách xua tay: "Không được."
"Không được?"
"Ừm, với tình hình hiện tại của tôi, Dương Tuấn Thiên sẽ không để tôi điều trị cho Điền Kê."
Lục Diệp trở nên lo lắng: "Bọn họ là anh em tốt, làm sao có thể không cho anh trị liệu?"
"Dù sao cũng chỉ có Dương Tuấn Thiên tới tìm tôi. Nếu không, tôi sẽ không đến bệnh viện."
Nếu tính mạng của Điền Kê không còn nữa, Lục Diệp với tư cách là bác sĩ điều trị chính có thể sẽ mất việc. Anh ta không dám bất cẩn trong chuyện này.
Vừa trở lại bệnh viện, Dương Tuấn Thiên đã tiến đến hỏi: "Bác sĩ Lục, anh đi đâu vậy? Tính mạng của người anh em tôi bây giờ thế nào rồi?"
Lục Diệp bất đắc dĩ, đành phải nói ra sự thật.
"Dương Tuấn Thiên, tôi không giấu giếm anh nữa."
"Thực ra, lần trước không phải tôi chữa khỏi cho Điền Kê, mà là Giang Sách."
"Lúc này đây, muốn cứu Điền Kê thì phải đến tìm Giang Sách. Với khả năng của tôi thì không thể làm được."
Dương Tuấn Thiên chết lặng.
Giang Sách?
Lần trước chính Giang Sách là người đã chữa khỏi bệnh cho Điền Kê?!
Anh ta chỉ vào mũi Lục Diệp nói: "Vậy lần trước anh còn giả vờ làm sói đuôi lớn làm gì?"
Lục Diệp nhún vai: "Tôi giả vờ gì đâu? Tôi cũng không có chủ động thừa nhận mình chữa khỏi bệnh cho Điền Kê cơ mà. Không phải đều là mấy người tự vẽ ra sao? Liên quan gì đến tôi?"
Loại bản lĩnh không biết xấu hổ này cũng là năng lực.
Dương Tuấn Thiên rống lên: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Lục Diệp nở nụ cười: "Không phải tôi đã nói rồi sao? Đi tìm Giang Sách, chỉ có Giang Sách mới có thể chữa khỏi cho Điền Kê, có thể cứu mạng của anh ta."
Dương Tuấn Thiên siết chặt nắm đấm.
Đùa gì mà vui vậy?
Anh ta coi Giang Sách như kẻ thù truyền kiếp của mình, bảo anh ta tìm Giang Sách? Vậy còn khó chịu hơn là giết anh ta.
"Không thể nào!"
"Không thể nào? Vậy thì tính mạng của người anh em của anh không thể cứu được nữa. Đến lúc đó anh đừng đổ hết trách nhiệm cho tôi."
Lục Diệp đút tay vào túi, vênh váo bỏ đi.
Bây giờ vấn đề đều dồn hết cho Dương Tuấn Thiên rồi, không liên quan gì đến anh ta nữa.
Anh ta không quan tâm bệnh nhân sống hay chết, anh ta chỉ quan tâm danh tiếng của mình có thối hay không. Bây giờ cho dù bệnh nhân có chết thì anh ta cũng có thể trốn tránh tất cả, thế nên không quan tâm nữa.
Dương Tuấn Thiên bước vào phòng mổ và nhìn chằm chằm vào Điền Kê trên bàn mổ.
Anh ta nghiến răng kêu ken két.
"Muốn tôi đi cầu xin Giang Sách ư?"
"Ha ha, không thể nào!"
"Điền Kê, đừng trách người làm anh như tôi hung ác. Cho dù cậu có chết, tôi cũng tuyệt sẽ không để cho Giang Sách tới cứu cậu."
"Tôi nghĩ, cậu nhất định cũng không muốn Giang Sách cứu cậu, đúng không?"
Trái tim của Dương Tuấn Thiên đã ác độc đến một mức độ nhất định.
Tình anh em gì?
Tất cả đều là chó má!
Anh ta thà hy sinh người anh em mình còn hơn là từ bỏ tư thái mà cầu xin sự giúp đỡ của Giang Sách.
Ở phía bên kia, trong sân huấn luyện.
Giang Sách vẫn dựa vào lưng ghế, khoanh chân nhìn trời xanh.
Đếm thời gian, sắp không xong rồi.
Anh thở dài ngao ngán.
"Haiz, Dương Tuấn Thiên ơi Dương Tuấn Thiên, anh thà hy sinh một Điền Kê cũng không chịu tới cầu xin tôi giúp đỡ."
"Nên nói anh quá cao ngạo? Hay là nói anh quá độc ác?"
Giang Sách đứng dậy và đi về phía xe.
Lâm Mộng Vân bước tới, hỏi: "Giang Sách, vừa rồi tôi thấy bác sĩ Lục Diệp hình như đang tìm anh. Chuyện gì thế?"
Giang Sách cười khổ thở dài.
"Chữa bệnh."
"Bác sĩ Lục kêu anh đi chữa bệnh?"
"Nhất thời không nói rõ được, lên xe đi."
Giang Sách lái xe chở Lâm Mộng Vân đến bệnh viện.
Vào bệnh viện và đến phòng mổ.
Giang Sách vừa định đi vào, Dương Tuấn Thiên liền cản đường anh: "Mày muốn làm gì? Tao gọi mày đến đây à? Nơi này không chào đón mày, mày cút khỏi đây cho tao, mày có nghe thấy không?"
Giang Sách chưa kịp lên tiếng, Lâm Mộng Vân đã tức giận mắng mỏ: "Dương Tuấn Thiên, anh an phận chút cho tôi!"
Dương Tuấn Thiên sững sờ: "Mộng Vân, em có ý gì?"
"Có ý gì, anh còn không rõ sao? Anh thà rằng nhìn Điền Kê chết còn hơn để cho Giang Sách chữa trị cho anh ta. Cứ luôn miệng anh em tốt, thế mà anh lại làm những việc như thế sao?!"
Dương Tuấn Thiên lắp bắp: "Em... Em biết rồi ư?"
Giang Sách lắc đầu và tiếp tục đi vào trong.
Dương Tuấn Thiên thẹn quá hóa giận, đè chặt bả vai Giang Sách: "Hôm nay tao cũng không quản được nhiều như vậy nữa. Dù thế nào tao cũng không thể cho mày vào trị bệnh cho Điền Kê!"
Một khi con người trở nên điên cuồng thì họ có thể làm bất cứ điều gì.
Sự ghen tị và thù hận của Dương Tuấn Thiên dành cho Giang Sách đã ngấm sâu vào xương tủy của anh ta. Anh ta cũng không thèm quan tâm đến việc Điền Kê có chết hay không, nói chung không cho Giang Sách trị liệu là được.
Nhưng mà, những gì Giang Sách đã quyết định làm, làm thế nào anh ta có thể ngăn cản cho được?
Giang Sách không hề bị lay chuyển, tiếp tục đi về phía trước.
"Mày còn dám đi ư? Có tin tao..."
Dương Tuấn Thiên chưa kịp nói xong, Giang Sách đã bóp cổ Dương Tuấn Thiên và cắm thẳng vào giữa ghế sắt của bệnh viện, không vào được cũng chẳng ra được!
"Anh tạm thời an phận chút đi."
Giang Sách cất bước đi vào phòng phẫu thuật. Theo ước lượng của anh thì không còn bao nhiêu thời gian, không có chỗ cho những lời càu nhàu.
Anh trực tiếp lấy ngân châm ra tiến hành chữa trị.
Nửa tiếng đồng hồ sau.
Giang Sách bước ra khỏi phòng phẫu thuật với vẻ mặt bình thản.
“Như thế nào?” Lâm Mộng Vân lo lắng hỏi.
Giang Sách chỉ nói ba chữ: "Không sao rồi."
Xong việc, dứt áo ra đi, ẩn sâu công đức cùng danh vọng.
Cũng giống như lần trước, Giang Sách không cần Điền Kê biết sự thật, sau khi chữa bệnh xong bèn rời đi.
Giang Sách có thể không quan tâm, nhưng Lâm Mộng Vân thì không thể.
Cô ta không thể chịu đựng thêm tình trạng này nữa.
Vì vậy, cô ta trực tiếp đi vào phòng bệnh, đến trước giường bệnh của Điền Kê. Ngay sau khi Điền Kê tỉnh lại, cô ta đã nói ra chân tướng: "Điền Kê, anh tỉnh rồi à?"
Điền Kê sờ sờ đầu: "Hơi chóng mặt, lần này lại là bác sĩ Lục cứu tôi đúng không?"
Lâm Mộng Vân lắc đầu: "Không, trên thực tế, người vẫn luôn cứu anh là Giang Sách!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT