Khi ba người Đinh Trọng đang dương dương tự đắc, khi Đinh Mộng Nghiên đang rất tức giận không biết làm gì thì những tiếng bước chân giòn giã vang lên.

Sau đó, người đàn ông mà Đinh Trọng ghét nhất đã xuất hiện.

Giang Sách!

Anh đứng bên cạnh Đinh Mộng Nghiên, vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh không bao giờ thay đổi, anh nhẹ nhàng đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang lạnh run của Đinh Mộng Nghiên.

“Chào buổi sáng, ông nội.”

Đinh Trọng hừ giọng: “Đã hơn mười giờ, hết sáng rồi.”

Giang Sách mỉm cười và nói một câu khiến tất cả mọi người có mặt rất khó hiểu.

“Ông nội, cám ơn ông đã vì chuyện của em trai tôi mà vất vả rồi, còn chuẩn bị cho hai miếng đất để quy hoạch nghĩa trang nữa.”

Hai miếng?

Mọi người nhìn nhau, rất khó hiểu.

Đinh Phong Thành cười khẩy: “Giang Sách, cậu đang nói nhảm nhí gì vậy?”

“Không phải sao?” Giang Sách giả vờ khó hiểu nói: “Tiểu khu Đế Hào sẽ quy hoạch thành khu nghĩa trang thì không nói làm gì, còn đặc biệt phát cho thêm một miếng đất nữa, này không phải hai miếng thì là gì?”

Đinh Trọng bật cười lớn.

“Giang Sách, đầu óc của cậu chứa bã đậu hay sao vậy?”

“Đó là hai miếng đất à?”

“Đó là sử dụng khu đất ở phía sau thay vì sử dụng đất của tiểu khu Đế Hào, hiểu không?”

Giang Sách nhíu nhíu mày: “Nhưng đó không phải là những gì ghi trong bản đề xuất dự án. Khi các chủ hộ của tiểu khu Đế Hào ký tên, tất cả đều đồng ý sử dụng miếng đất đó làm khu quy hoạch nghĩa trang. Ông tự ý thay đổi nội dung của bản đề xuất dự án mà không làm theo kế hoạch, liệu mọi người có bằng lòng không?”

Ha ha.

Tất nhiên, Đinh Trọng đã nghĩ đến điều này.

Trong trường hợp bình thường, ai cũng phải thực hiện theo những gì đã ghi trong bản đề xuất chứ không thể tùy tiện thay đổi nó sau khi người khác đã ký tên.

Nhưng lần này thì khác.

Lần này là muốn cải tạo nhà cũ của người ta thành khu nghĩa trang.

Bây giờ thay đổi kế hoạch, hủy bỏ kế hoạch cải tạo thành nghĩa trang và biến nó thành một công viên xinh đẹp.

Đây là một chuyện tốt cho các chủ hộ.

Chuyện tốt như vậy, tại sao không đồng ý?

Ai lại muốn ngôi nhà cũ của mình bị biến thành một ngôi nhà mồ chứ? Trừ khi bộ não của những người đó cũng chứa bã đậu như của Giang Sách.

Đinh Trọng lạnh lùng nói: “Chuyện này cậu không cần phải quan tâm đến làm gì.”

Giang Sách nhún vai: “Tuỳ ông muốn làm gì thì làm, tôi và Mộng Nghiên có việc phải làm, đi trước đây.”

Anh kéo Đinh Mộng Nghiên và chuẩn bị rời đi: “À đúng rồi, chúng tôi sẽ quay về và chuẩn bị kế hoạch dự án tổng thể cho việc xây dựng lại khu quy hoạch nghĩa trang tại tiểu khu Đế Hào. Nếu ông nội cần thì cứ đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Đinh Trọng cười lớn và lườm nguýt Giang Sách như một tên ngốc.

“Cậu nghe không hiểu à?”

“Tôi sẽ không biến tiểu khu Đế Hào thành nơi mà cậu mong muốn.”

“Cậu nên cắt đứt tâm tư này đi là vừa.”

Giang Sách khẽ cười: “Nói trước bước không qua, ông nội à, tôi có linh cảm rằng dự án cải tạo công viên của ông sẽ không được thông qua đâu.”

Nói xong anh dẫn Đinh Mộng Nghiên rời đi.

Đinh Trọng cười to: “Đồ ngốc, chỉ có đầu óc bã đậu mới có thể nói ra những điều ngu ngốc như vậy.”

Ông ta ngồi xuống, nhìn Đinh Phong Thành: “Việc tiếp theo rất quan trọng, Phong Thành, cháu nên lập một bản thảo, dùng những từ hợp lý và cảm động nhất để các chủ hộ của tiểu khu Đế Hào đồng ý với bản kế hoạch dự án của chúng ta.”

Mặc dù Đinh Trọng cảm thấy rằng các chủ hộ chắc chắn sẽ đồng ý.

Nhưng không sợ lỡ như mà chỉ sợ chẳng may.

“Dạ, ông nội, cháu sẽ làm ngay.”

Đinh Phong Thành đứng dậy và rời đi để chuẩn bị bản thảo.

Đinh Trọng nâng tách trà lên nhấp một ngụm vô cùng hài lòng, sau đó nhìn Đinh Tử Ngọc cười: “Cũng đều là cháu gái, Tử Ngọc à, cháu rất biết cách khiến ông nội vui lòng chứ không giống như Mộng Nghiên, chuyên gia chọc tức ông.”

Đinh Tử Ngọc mỉm cười: “Ông nội đã quá khen rồi.”

“Ôi, đừng khách sáo như thế. Đáng tiếc cháu chỉ là con gái, nếu cháu là con trai thì ông sẽ lập tức truyền vị trí chủ nhà cho cháu rồi. Ôi, Phong Thành vẫn thua xa cháu về mọi mặt, lúc nào cũng khiến ông phải lo lắng.”

“Ông nội, tuy rằng Phong Thành làm việc gì cũng hấp tấp, nhưng cũng có năng lực.”

Đinh Trọng thở dài: “Nó ấy à, có thể trầm ổn được một nửa như của cháu cũng đã tốt rồi.”

Bên kia.

Đinh Mộng Nghiên tức giận quay lại văn phòng, ném bản kế hoạch xuống đất, dùng giày cao gót giẫm lên mấy cái, mỗi lần đạp lại lủng một lỗ.

Chưa bao giờ có giây phút nào khiến cô khó chịu như vậy!

Trước đây người ngoài bắt nạt cô thì không sao, nhưng bây giờ ngay cả người nhà cũng bắt nạt cô, bọn họ lại còn bắt tay nhau ăn hiếp cô khiến cô thấy vô cùng ấm ức.

Nước mắt cứ chực rơi xuống.

Lập tức Giang Sách bước qua ôm cô: “Đừng khóc, như vậy sẽ chỉ khiến bọn họ càng hả hê hơn mà thôi.”

Đinh Mộng Nghiên lau nước mắt, ấm ức nói: “Nhưng đám người ông nội ăn hiếp người khác quá đáng, sao có thể làm ra những chuyện như thế này chứ? Em không muốn ở trong căn nhà này nữa.”

“Giang Sách, hay là bỏ đi?”

“Em sẽ trả lại mười phần trăm cổ phần cho ông nội, sau đó sẽ tìm một công việc ổn định bên ngoài như bố em nhé?”

Giang Sách cười rồi đặt cô ngồi xuống: “Em đó, giận quá mất khôn rồi. 10% kia của nhà họ Đinh là gì em biết không? Em chẳng cần phải làm gì mà mỗi năm cũng được chia hoa hồng một hai trăm vạn, tại sao lại không cần chứ?”

“Nhưng em cảm thấy rất khó chịu!”

“Yên tâm đi, họ sẽ không nhảy nhót được bao lâu đâu.”

“Nghĩa là sao?”

Giang Sách nở nụ cười xấu xa nói: “Như anh đã nói, những chủ hộ đó sẽ không đồng ý thay đổi kế hoạch đâu, các chủ hộ không đồng ý thì cho dù ông nội có quyền thế đến đâu cũng không thể làm gì được.”

Đinh Mộng Nghiên bĩu môi: “Anh cũng rộng lượng quá rồi đó, loại chuyện tốt như thế này, mấy chủ hộ đó không khách sáo tranh giành nhau thì thôi chứ sao lại từ chối?”

Giang Sách nhẹ nhàng nắm tay cô.

“Hãy tin tưởng anh, bây giờ em chỉ cần ngủ một giấc thật ngon, khi tỉnh lại sẽ không có chuyện gì cả.”

“Ừ.”

Thật sự Đinh Mộng Nghiên rất mệt mỏi, cô nằm trên sô pha gối đầu lên đùi Giang Sách, cứ thế ngủ thiếp đi.

Giang Sách lấy điện thoại di động ra soạn một tin nhắn để gửi cho Mộc Dương Nhất.

Rồi cất điện thoại đi.

Như thể không có chuyện gì xảy ra.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Đinh Mộng Nghiên và tự nhủ: “Mộng Nghiên, em hãy an tâm nghỉ ngơi đi, có anh ở đây thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.”

Hơn một giờ sau, mặt trời đã nhô cao.

Đinh Phong Thành đến văn phòng chủ tịch với một bản thảo vừa in xong.

“Ông nội, cháu đã viết bản thảo xong rồi, ông xem còn có vấn đề gì không?”

“Được, đưa đến đây cho ông xem.”

Đinh Trọng đọc kỹ bản thảo từ đầu đến cuối rồi gật đầu: “Phong Thành, lần này cháu làm rất tốt, bản thảo này viết rất tốt. Được, hãy lần lượt gọi điện cho từng chủ hộ theo như bản thảo này đi, làm xong việc càng sớm thì sẽ khởi công càng sớm.”

“Dạ, cháu sẽ đi gọi ngay.”

Đinh Phong Thành sử dụng điện thoại cố định của công ty để thực hiện cuộc gọi, điều này sẽ càng chính thức hơn.

Đầu tiên, anh ta quay số điện thoại di động của Quan Chí Toàn, bấm các dãy số và kiên nhẫn đợi hơn hai mươi giây trước khi cuộc gọi được kết nối.

“A lô?”

“A lô tổng giám đốc Quan, tôi là phó tổng giám đốc của công ty sản xuất nhiệt Đinh, Đinh Phong Thành. Tôi muốn thảo luận với ông về việc cải tạo tiểu khu…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play