Mẹ đứa trẻ kia hô lên: “Con tôi sắp chết rồi, các người đừng nhiều lời nữa, cậu có thể chữa khỏi cho nó thì mau chữa đi.”

Thạch Khoan nhíu mày, trưng cầu ý kiến mọi người: “Mọi người thấy thế nào?”

Đứng trong đám đông, Giang Sách suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng. Lão già Thạch Khoan này đúng là ngụy quân tử, kỹ năng diễn xuất không chê vào đâu được.

Ông ta đã nói đến nước này rồi, mẹ đứa trẻ kia cũng nôn nóng muốn có người xem bệnh cho nó, ai có thể thử đương nhiên có thể lên thử, làm gì có ai dám ngăn lại.

Ông ta làm như vậy vừa là để Thạch Văn Bỉnh hành động một cách danh chính ngôn thuận, nâng anh ta lên tận mây xanh, lại vừa không khiến các bác sĩ đang có mặt ở đây mất thể diện.

Có thể làm người khôn khéo biết đưa đẩy như vậy, Thạch Khoan cũng là một nhân tài.

Đám đông còn có thể nói gì chứ? Bọn họ bèn ào ào gật đầu đồng ý.

“Để cậu ấy chữa thử xem, dù có chữa được hay không thì cũng phải thử mới biết được.”

“Đúng vậy, chúng tôi ủng hộ cậu Thạch.”

Thạch Khoan thở ra một hơi, cúi người nói với đám đông: “Nếu đã như vậy, tôi xin phép thay mặt con trai cảm ơn mọi người. Cảm ơn mọi người đã khoan dung trước hành vi ngông cuồng tự mãn của nó, xin chân thành cảm ơn mọi người.”

“Ôi chao, ông Thạch khách sáo quá.”

“Một bác sĩ tốt vừa có đức vừa có tài như ông Thạch đây đúng là hiếm có.”

Màn kịch đó đã diễn ra một cách rất hoàn hảo.

Dưới sự ủng hộ của mọi người, Thạch Văn Bỉnh bước đến bên giường bệnh trước sự ngưỡng mộ và sùng bái của đám đông. Anh ta giả vờ bắt mạch cho đứa trẻ kia như thật, đầu ngẩng lên bốn mươi lăm độ tựa như đang suy ngẫm điều gì đó.

Một lúc sau, anh ta rút tay về và mỉm cười một cái.

“Bệnh này không khó trị.”

Không khó trị ư?

Những người đang có mặt ở đó đều kinh ngạc đến sững sờ. Bệnh mà Thạch Khoan và Tân Uẩn không chữa được mà Thạch Văn Bỉnh lại nói là không khó chữa ư?

Thạch Khoan cau mày, nói bằng vẻ nghiêm túc: “Văn Bỉnh, bao nhiêu chuyên gia trong nghề đang ở đây, con không được ăn nói hàm hồ để người ta cười cho.”

Thạch Văn Bỉnh nhẹ nhàng nói: “Ba, ba yên tâm đi, con đã có tính toán của mình.”

Sau đó, anh ta nhờ người lấy giấy bút đến, viết một đơn thuốc.

“Hãy dựa theo đơn thuốc này sắc một bát thuốc mang đến đây.”

Người dưới liền đi sắc thuốc dựa theo đơn thuốc đó, còn không cho bất cứ ai xem đơn thuốc đó, trông có vẻ rất thần bí.

Thực ra, đương nhiên là anh ta không thể cho người khác xem.

Vì đó chỉ là một đơn thuốc an thần cực kỳ phổ biến, không uống cũng không sao, mà uống vào lại càng có lợi, là loại thuốc dưỡng thân có lợi vô hại.

Đứa trẻ này vốn không bị bệnh gì, làm ra vẻ uống một bát thuốc dưỡng thân khiến người khác tưởng rằng Thạch Văn Bỉnh có thể chữa được bệnh lạ của đứa trẻ kia.

Một lúc sau, thuốc được bưng tới.

Thạch Văn Bỉnh đích thân đỡ đứa trẻ đó dậy, đút từng muỗng thuốc cho nó uống.

Đứa trẻ nọ uống hết bát thuốc đó xong rồi nghỉ ngơi khoảng bốn năm phút. Mặc dù sắc mặt đứa bé vẫn rất vàng vọt, nhưng ánh mắt đã trở nên lanh lợi và có sức sống.

“Mẹ ơi, con không còn đau nữa.”

Đứa bé lập tức nhảy xuống khỏi giường bệnh, lao vào vòng tay của người mẹ.

Trên mặt người phụ nữ kia nở một nụ cười xán lạn, bà ta không ngừng cảm ơn Thạch Văn Bỉnh.

“Cậu Thạch, cậu đã cứu mạng con trai tôi, cậu mới là Hoa Đà tái thế chân chính. Tôi có làm trâu làm ngựa cũng không thể báo đáp được ân tình này của cậu.”

Thạch Văn Bỉnh xua tay nói: “Không cần phải khách sáo, cứu chữa cho người bệnh là bổn phận của người làm bác sĩ như chúng tôi, vì thế cô không cần phải khách sáo như vậy.”

Đám đông ào ào giơ ngón tay cái tán thưởng Thạch Văn Bỉnh.

“Được lắm, đây mới là dáng vẻ mà một bác sĩ nên có chứ.”

“Hổ phụ sinh hổ tử, ông Thạch giỏi giang như thế thì đương nhiên con trai ông ấy cũng rất giỏi rồi.”

“Nhà họ Thạch mới xứng với danh hiệu đệ nhất gia tộc trong ngành y.”

Thạch Văn Bỉnh như kiêu hãnh trong gió xuân, mặt mày tươi tắn. Anh ta nửa như vô tình nửa như cố ý liếc mắt nhìn về phía Tân Uẩn trong đám đông, trong lòng thầm cười nhạo: Từ nay về sau, nhà họ Tân sẽ không còn chỗ đứng nữa rồi.

Tân Uẩn cúi đầu, quay người định rời đi.

Giang Sách tóm lấy cánh tay, giữ cô ấy lại.

“Cô định rời đi ư?”

“Ừm.”

“Đừng nôn nóng, cứ ở lại xem tình hình đã.”

Tân Uẩn hơi tức giận: “Còn xem cái gì nữa? Xem bọn họ đóng kịch như nào ư? Hay là xem đám người bọn họ sỉ nhục nhà họ Tân chúng tôi?”

“Đều không phải.”

Giang Sách nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng nói: “Nhiều nhất là ba mươi giây sau, kịch hay sẽ lên sàn.”

Tân Uẩn cau mày, vẫn không hiểu rốt cuộc Giang Sách đang làm gì.

Ở bên kia, đám đông đang vây quanh Thạch Văn Bỉnh tâng bốc nịnh nọt anh ta, thiếu điều gọi anh ta là bố luôn.

Còn nhà họ Tân đã trở thành hòn đá kê chân cho bọn họ.

Ai nấy đều muốn giẫm một cái.

Lần này nhà họ Tân đã hoàn toàn sụp xuống rồi, e là sau này họ sẽ không còn chỗ đứng nữa.

Đúng lúc này, cũng không biết tại sao mà đứa trẻ vốn dĩ đã được “chữa khỏi bệnh” kia lại đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó ngã phịch xuống đất bất tỉnh nhân sự.

“Con trai!”

Sự thay đổi đường đột đó khiến người mẹ giật mình hoảng hốt, vội vàng chạy đến xem tình hình của con trai.

Lần này không phải là diễn mà cô ta đã thật sự lo lắng, nhìn từ ánh mắt và động tác của cô ta là có thể nhìn ra nó đã khác với lúc cô ta đóng kịch.

“Con trai, con làm sao thế? Con đừng làm mẹ sợ mà, con mau tỉnh lại đi.”

Những tiếng kêu không ngừng lặp đi lặp lại, nhưng đứa bé đó vẫn không tỉnh lại.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, bệnh vừa chữa khỏi lại tái phát ư?

Thạch Văn Bỉnh ngơ ngác bối rối, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong kịch bản không hề có cảnh này, bọn họ tự ý thêm vào ư?

Anh ta cắn răng bước tới chỗ đứa bé, bế nó đặt lên chiếc giường bệnh tạm thời.

Trong quá trình bế đứa bé lên, Thạch Văn Bỉnh thì thầm: “Diễn đến đây là được rồi, không cần phải giả vờ nữa, mau đưa đứa bé này rời khỏi đây đi, số tiền mà các người đáng được nhận sẽ không thiếu phân nào đâu.”

Người phụ nữ kia vô cùng lo lắng, lòng nóng như lửa đốt.

“Không phải, tôi không bảo nó diễn tiếp, nó thật sự bị ngất đấy, không biết bị làm sao nữa.”

Thạch Văn Bỉnh khá đau đầu.

Không có bệnh giả vờ bị bệnh, bây giờ lại biến thành thật sự có bệnh ư?

Lần này anh ta đã thật sự bắt mạch cho đứa bé, sau đó phát hiện ra mạch đập rất rối loạn, hơn nữa chân tay còn lạnh ngắt, không biết đã trúng phải bệnh gì.

Thạch Văn Bỉnh vốn đã không giỏi chữa nội khoa, nay gặp phải tình trạng bệnh kỳ quái như vậy lại càng bất lực hơn.

Anh ta lo lắng đến mức trán đổ đầy mồ hôi.

“Anh có chữa được không vậy?”

Người phụ nữ kia thực sự rất sốt ruột, lúc nảy giả vờ bệnh thì không cần gấp, có thể từ từ kéo dài. Bây giờ đã thật sự ngã bệnh, mỗi giây mỗi phút đều có thể liên quan đến sống chết của con trai mình, cô ta không kéo dài được.

Thạch Văn Bỉnh lúng túng ôm trán, giọng điệu đầy ngại ngùng: “Thật xin lỗi, tôi không chẩn đoán được bệnh.”

Đám đông đang có mặt ở đó lập tức trở nên xôn xao.

Xem ra đứa trẻ thật sự sắp mất mạng rồi.

Khó khăn lắm Thạch Văn Bỉnh mới cứu chữa được, bây giờ lại bất tỉnh nhân sự, xem ra bệnh tình của nó không thể chữa trị được nữa rồi.

Thạch Khoan nhíu mày bước tới.

“Con tránh ra đi, để ba xem nào.”

Vốn dĩ đã sắp đặt sẵn một vở kịch để tâng bốc Thạch Văn Bỉnh, vở kịch này cũng sắp hạ màn, ai ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Thạch Khoan vừa bực vừa lo, nhưng ông ta vẫn phải kiềm chế lửa giận, ngồi xuống xem bệnh cho đứa trẻ.

Ông ta vừa đặt tay lên đã cảm nhận được mạch đập của đứa trẻ này rất rối loạn, hoàn toàn không biết nên khám từ đâu. Mặc dù rất lo lắng nhưng ông ta cũng đành bó tay.

Trong đám đông, một nụ cười hiện trên khuôn mặt của Giang Sách.

Tân Uẩn tỏ vẻ nghi hoặc, nói: “Chẳng phải đứa bé này không có bệnh mà giả vờ bị bệnh, phối hợp với bọn họ cùng diễn một màn kịch sao? Sao bây giờ lại thật sự có bệnh rồi?”

Giang Sách cố tình giả vờ như không biết gì, nói: “Đúng vậy, biến giả thành thật, làm sao có thể chứ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play