Đinh Mộng Nghiên căm hận giẫm chân dưới sàn, cô ghét nhất là vẻ mặt tiểu nhân đắc chí này, hơn nữa hình như cô chẳng có cách nào để giải quyết cả.

Đồng thời có Dương Quang mua rồi, chẳng phải Giang Sách khỏi phải tốn năm nghìn vạn để mua xe hay sao?

Đây cũng là lối thoát dành cho Giang Sách đúng không?

Nghĩ đến đây, Đinh Mộng Nghiên quyết định bỏ qua, tạm thời nhẫn nhịn để sóng yên biển lặng, lùi một bước để thoải mái hơn, cứ quyết định vậy đi.

Nhưng cô lại quên mất rằng chồng cô là người cầu toàn rõ ràng rành mạch trong mọi chuyện.

Một khi anh đã quyết định chuyện gì thì nhất định phải đi làm.

Anh kiên định nói: “Xếp hàng theo thứ tự trước sau nên chiếc xe mà chúng tôi nhìn trúng phải bán cho chúng tôi trước.”

Quản lý mỉm cười.

“Thì sao, tôi bán xe cho ai còn cần anh lắm lời à?”

“Anh nghĩ anh là ai?”

“Tôi nói cho anh biết mọi chuyện ở đây đều do tôi quyết định, tôi đã nói bán chiếc xe này cho cậu Dương thì nhất định sẽ bán cho cậu Dương, anh là cái thá gì mà cũng dám ba hoa trước mặt tôi?”

Câu nói này thật khó nghe.

Đinh Mộng Nghiên liên tục kéo áo của Giang Sách: “Bỏ đi, chúng ta đi thôi.”

Nhưng Giang Sách vẫn đứng im tại chỗ rồi đút tay vào trong túi áo, lấy ra một miếng ngọc bội màu xanh lục.

Anh quơ quơ miếng ngọc bội trước mặt quản lý.

“Không biết bây giờ tôi có còn tư cách để mua chiếc xe này trước không?”

“Chuyện này...”

Là quản lý chi nhánh của Ferrari khu vực Giang Nam, sao anh ta có thể không biết miếng ngọc bội này đại diện cho điều gì?

Quản lý nhất thời sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ kiêu căng hống hách lúc trước đã hoàn toàn biến mất.

Anh ta không thể ngờ rằng, trông Giang Sách có vẻ quê mùa lại có thể sở hữu ngọc bội cao cấp nhất, nhưng đây là ngọc bội do Lâm Gia Vinh – tổng đại diện của Ferrari ở trong nước tặng, người sở hữu ngọc bội này không giàu sang cũng phú quý, thân phận cực kỳ cao quý, hoàn toàn không phải là kiểu cậu ấm trong gia tộc nhỏ như Dương Quang có thể so bì.

Quản lý cười lúng túng nói: “Anh Giang, tôi thật sự xin lỗi, tôi cảm thấy cực kỳ nhục nhã hổ thẹn với những lời mà tôi đã nói lúc trước, anh mới là khách hàng cao quý nhất trong cửa hàng 4S của chúng tôi, anh muốn mua mẫu xe nào cũng được hết ạ.”

Giang Sách hỏi: “Vậy chiếc Ferrari mà tôi nhìn trúng...”

“Tất nhiên là của anh rồi ạ! Không ai có thể cướp đi được!”

Thái độ của quản lý xoay một trăm tám mươi độ, không cần Giang Sách lên tiếng đã giúp anh giải quyết nỗi lo về sau.

Dương Quang sửng sốt.

“Này, anh đang nói gì thế? Sao anh lại bán chiếc xe này cho anh ta?”

Quản lý cười lúng túng: “Cậu Dương, thật ngại quá, đây vốn là nguyên tắc xếp hàng theo thứ tự trước sau, người ta nhìn trúng chiếc xe này trước, tất nhiên tôi phải bán cho người ta trước rồi.”

“Hả?” Dương Quang chỉ tay vào mũi anh ta: “Một quản lý bộ phận nhỏ nhoi như anh cũng dám dùng giọng điệu đó để nói chuyện với tôi ư? Anh có tin tôi nói chuyện này cho lãnh đạo của anh biết không hả? Anh có biết mất đi khách hàng cao quý như tôi sẽ tổn thất bao nhiêu cho cửa hàng của các anh không?”

Quản lý không thể tươi cười được nữa.

Tôi đã nói chuyện nhẹ nhàng với anh mà anh còn được đà lấn tới ư? Vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.

Anh ta cười khẩy nói: “Thôi đi, trong túi cậu chỉ có hai đồng bạc rách ngay cả họ của mình còn chẳng biết. Cậu nghĩ cậu làm sao có được số tiền kia? Chẳng phải là vì mẹ cậu ra ngoài bán thân đổi lấy à? Bản thân có mấy người ba cũng chẳng biết, còn không cảm thấy xấu hổ tới chỗ tôi khoe khoang.”

Quản lý biết rất rõ lai lịch của Dương Quang nên nói thẳng gốc gác của anh ta lên, cảnh tượng thật sự cực kỳ khó coi.

“Anh... anh dám ăn nói như thế với tôi à?”

“Tại sao tôi lại không được ăn nói như thế? Anh Giang mới là khách hàng cao quý nhất trong cửa hàng 4S của chúng tôi, còn cậu là cái thá gì, mau rửa mặt đi đồ ngu xuẩn.”

“Tao phải giết mày!”

Dương Quang bị ép đến mức duỗi tay ra định bóp cổ quản lý, ai dè lại bị ba bốn tên bảo vệ khiêng lên ném ra ngoài cửa chính ngay lập tức, ngay cả vợ Hạ Trí Mỹ của anh ta cũng bị đuổi ra khỏi cửa hàng 4S.

Từ đầu đến cuối Dương Quang và Hạ Trí Mỹ đều không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao lúc nãy quản lý còn cúi đầu khom lưng với bọn họ, nhưng chớp mắt đã trở mặt không nhận người quen rồi?

Nhưng có một chuyện có thể khẳng định rằng, Dương Quang lại thua Giang Sách.

Đánh không lại Giang Sách thì thôi đi, bây giờ ngay cả của cải, giao thiệp cũng thua Giang Sách nên trong lòng Dương Quang khó mà chấp nhận chuyện này.

Mỗi người đàn ông đều muốn đắc ý một trận trước mặt người phụ nữ từng từ chối mình để vả mạnh vào mặt cô, chứng tỏ năm đó cô đã lựa chọn sai lầm.

Nhưng Giang Sách lại không cho anh ta cơ hội đó.

Sau nhiều lần so tài, Giang Sách đã toàn thắng.

Sự thật chứng minh, lựa chọn của Đinh Mông Nghiên cực kỳ chính xác, đồng thời chứng minh Dương Quang hoàn toàn không xứng với Đinh Mộng Nghiên mà anh ta chỉ thích hợp với hàng thứ phẩm như Hạ Trí Mỹ.

Trong cửa hàng 4S.

Đinh Mộng Nghiên ngơ ngác đứng tại chỗ, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Tại sao Dương Quang lại bị khiêng ra ngoài?

Tại sao Giang Sách lại trở thành khách hàng cao quý?

Cô là ai? Đây là đâu?

Cô chỉ biết một điều duy nhất, đó là Giang Sách thắng rồi, còn Dương Quang thì thất bại ê chề.

Vậy là đủ rồi.

Đinh Mộng Nghiên càng ôm chặt cánh tay của Giang Sách, trong lòng thầm vui như nở hoa, không ngờ chồng mình còn lợi hại hơn cậu ấm như Dương Quang.

Cô rất vui mừng khi có thể gả cho người đàn ông như Giang Sách.

Giang Sách cất ngọc bội đi rồi đưa thẻ ra thanh toán năm nghìn vạn để lấy xe.

Quản lý giải quyết mọi thủ tục một cách thỏa đáng, hơn nữa còn tặng phụ kiện cho xe, chẳng hề buông lỏng chút nào, thậm chí còn lo lắng Giang Sách không hài lòng mà giúp Giang Sách liệt kê ra hết những tình huống có thể xảy ra trong tương lai, nếu có bất kỳ vấn đề gì thì lúc nào cũng có thể tới tìm anh ta.

Quả thật còn săn sóc hơn mẹ già.

Hai người lấy được xe rồi.

Giang Sách đưa chìa khóa cho Đinh Mộng Nghiên: “Em kiểm tra xe mới thử xem.”

Đinh Mộng Nghiên hơi thẫn thờ nhìn chìa khóa xe Ferrari, anh bỏ ra năm nghìn vạn để mua một chiếc xe? Liệu có xa xỉ quá không?

Đồng thời cô cũng nghi ngờ, Giang Sách lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

“Giang Sách.”

“Hả?”

“Anh mau nói thật cho em biết anh lấy tiền ở đâu ra? Còn nữa, tại sao thái độ trước sau của quản lý đó lại thay đổi nhiều như vậy?”

Giang Sách mỉm cười lấy miếng ngọc bội ra: “Tất cả đều là vì nó.”

“Ngọc bội ư?”

“Đúng vậy, chẳng phải mấy ngày nay anh đang học y thuật hay sao? Đúng lúc có một lần trên đường tan làm về đã cứu được một lãnh đạo cấp cao của Ferrari, ông ta đã tặng cho anh miếng ngọc bội tượng trưng cho khách Vip cao cấp này.”

Đinh Mộng Nghiên gật đầu nói: “Thảo nào thái độ mà quản lý kia đối với anh lại thay đổi nhanh như vậy. Vậy năm nghìn vạn anh lấy ở đâu ra?”

“Thì cũng là lãnh đạo cấp cao đó cho, anh cứu mạng ông ta nên ông ta cho tiền anh. Anh cũng không biết nên dùng số tiền lớn như vậy vào việc gì nên dứt khoát mua một chiếc xe cho em.”

“Chuyện này...”

Đinh Mộng Nghiên khóc không ra nước mắt, Giang Sách cũng quá vung tay rồi đó.

Không dễ gì mới được chó ngáp phải ruồi, nhận được tạ lễ năm nghìn vạn, thế mà anh lại sang tay mua một chiếc xe.

Ha ha, quả thật bàn về độ tiêu tiền thì không có ai vượt qua Giang Sách.

“Hay là thôi vậy? Năm nghìn vạn có thể làm được rất nhiều chuyện, chúng ta trả lại xe đi, sau đó...”

Giang Sách xoay Đinh Mộng Nghiên đối mặt với chiếc Ferrari: “Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, sau khi dùng hết thì kiếm lại là được, bây giờ còn sống mới là quan trọng nhất. Em tới kiểm tra thử xem xe mới có dễ lái hay không?”

Đinh Mộng Nghiên bất đắc dĩ cười khổ rồi tiện thể ngồi lên xe.

Tay Đinh Mộng Nghiên vừa chạm vào vô lăng, trong lòng đã hiện lên hai chữ: Thoải mái!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play