Mọi người lần lượt nhìn sang, muốn xem ai mà to gan thế, nói ra những lời ngông cuồng thế này.
Nhìn thấy người nói là Giang Sách, Thạch Văn Bỉnh cười phá lên, lắc đầu nói: “Tôi còn tưởng là cao nhân nào lên tiếng, hoá ra là một tên ngoại môn. Nếu tôi nhớ không nhầm thì anh không biết chút y thuật nào đúng không?”
Giang Sách lạnh nhạt nói: “Trước kia thì không biết gì thật, nhưng khoảng thời gian này ông cụ nhà họ Tân đây đã truyền đạt cho tôi một ít y thuật, cũng nắm bắt được vào môn đạo.”
“Ồ? Thế không biết anh đã học bao lâu rồi?”
“Gần một tháng rồi.”
Thạch Văn Bỉnh bật cười, một tháng? Một tháng thì học được gì!
Những kẻ xuất thân từ thế gia y học như họ đều đọc sách y từ nhỏ, sau này cũng sẽ có người trong dòng tộc tiến hành bồi dưỡng riêng, còn có người đến trường dạy y để nghiên cứu sâu thêm.
Có như thế mới có thể thành tài.
Đừng thấy những người trẻ như Thạch Văn Bỉnh, Tân Uẩn mà đã có y thuật cao siêu là chuyện dễ, sau lưng họ đã phải bỏ ra nhiều công sức khó mà tưởng tượng được.
Vậy nên đối với việc Giang Sách mới học y thuật một tháng mà dám nói ra những lời ngông cuồng này, Thạch Văn Bỉnh rất lấy làm khinh khi.
Không chỉ Thạch Văn Bỉnh mà đến cả Lâm Gia Vinh cũng thấy phản cảm.
Một tháng?
Hừ, ông ta không dám giao tính mạng mình cho một người mới học y thuật được một tháng thậm chí còn chưa xuất sư đâu.
Không phải trò đùa thì là gì?
Lâm Gia Vinh lạnh lùng nói: “Nhà họ Tân hết người rồi sao? Sao lại dám để một người mới đến chữa bệnh thế này, đúng là hoang đường!”
Sắc mặt Tân Uẩn không ôn hoà cho lắm.
Tuy rằng biết là Giang Sách đang giải vây giúp cô ấy, nhưng cách làm này nói thật là không thoả đáng lắm, tranh cãi thêm nữa chỉ khiến người khác càng khinh thường mình hơn.
Thế nhưng…
Giang Sách không quan tâm những thứ đó, anh bình tĩnh nói: “Các người cũng đề cập tới y thuật bí truyền của nhà họ Tân trước đó còn gì, thật ra không phải Tân Uẩn không muốn dùng đến mà là vì cô ấy không biết.”
“Không giấu gì các người, y thuật bí truyền này truyền nam không truyền nữ, Tân Uẩn y thuật có cao mấy cũng không học được.”
“Tôi là đàn ông, lại là một đệ tử quan môn của ông cụ nhà họ Tân, y thuật bí truyền chỉ tôi biết thôi, ông Lâm, ông có chắc là không muốn để tôi chữa cho ông không?”
“Nếu ông không muốn chữa trị nữa thì mời ông đi cho, chúng tôi còn phải tiếp tục làm ăn.”
Tuyệt!
Tân Uẩn mừng thầm trong lòng, bản lĩnh bẻ ngược tình thế của Giang Sách tài tình thật.
Thành công giúp Tân Uẩn giải vây.
Không phải Tân Uẩn không muốn trị mà là y thuật bí truyền này chỉ truyền cho nam không truyền cho nữ, Tân Uẩn chốc lát đã được “giải cứu.”
Chỉ còn hai lựa chọn cho Lâm Gia Vinh.
Một: để một người mới chữa bệnh.
Hai: rời khỏi đây.
Người có thân phận như Lâm Gia Vinh sao có thể lấy mạng mình ra đùa? Chắc chắn sẽ chọn bỏ đi.
Điều đó có nghĩa là Lâm Gia Vinh từ bỏ trị liệu chứ không phải người nhà họ Tân từ chối trị liệu.
Cứ như vậy, vừa không đắc tội Lâm Gia Vinh vừa giữ được thanh danh của nhà họ Tân, một mũi tên trúng hai con nhạn, Giang Sách quả thật rất tài tình.
Tân Uẩn nói thêm vào: “Ông Lâm, ông lựa chọn thế nào đây?”
Lâm Gia Vinh do dự.
Ông ta thật sự rất muốn chữa bệnh, nhưng giao tính mạng cho một người mới học thì ông ta không tài nào dám.
Cha con họ Thạch cau mày nhăn mặt.
Nếu như bị Giang Sách tính kế thành công thì kế hoạch của họ sẽ đổ sông đổ bể mất, không hề hại được Tân Uẩn, không được, bọn họ kiên quyết sẽ không để chuyện này xảy ra.
Vậy là, Thạch Khoan ho khan một tiếng, nói: “Y thuật của ông cụ Tân là có một không hai trên đời này, đệ tử quan môn của ông chắc cũng không tệ. Nếu đệ tử của ông cụ mà không ra sao thì không phải là một sự sỉ nhục với ông cụ sao? Ông Lâm, tôi nghĩ ông có thể thử xem sao.”
“Ồ?”
Lâm Gia Vinh hơi lung lay.
Tân Uẩn bắt đầu khẩn trương, Giang Sách chỉ bẻ tình thế lại, không hề muốn chữa bệnh, sao anh có thể chữa khỏi bệnh thận cho Lâm Gia Vinh được?
Thạch Khoan quá xấu xa.
Ông ta lợi dụng tâm lý muốn khỏi bệnh của Lâm Gia Vinh, không quan tâm gì tới sống chết của bệnh nhân, thà để Lâm Gia Vinh chết cũng phải hại nhà họ Tân cho bằng được.
Không phải nói trị được à?
Được.
Nào đến trị cho tôi xem!
Thạch Khoan, Thạch Văn Bỉnh đồng thời nở nụ cười gian trá.
Lâm Gia Vinh bị căn bệnh thận này giày vò đến nỗi chết đi sống lại, chỉ ước sao có thể trị bệnh được, bệnh nhân chỉ cần nghe đến bất kỳ hy vọng chữa trị nào đi nữa, thì cũng sẽ không từ bỏ.
Do dự một lát, Lâm Gia Vinh gật đầu.
“Được, tôi đồng ý để cậu trị bệnh!”
Lần này đến lượt Tân Uẩn ngớ người, cô ấy nào ngờ Lâm Gia Vinh sẽ đồng ý để Giang Sách chữa bệnh?
Lần này khó mà xuống lưng cọp.
“Ông Lâm, ông không suy xét thêm chút nữa ư?”
“Còn xét gì nữa? Không lẽ y thuật bí truyền của nhà họ Tân các người là giả? Những lời vừa nãy là để gạt tôi?”
“Ơ, ừm…”
Tân Uẩn câm nín.
Sắc mặt Giang Sách vẫn bình tĩnh, đưa tay ra chỉ vào giường bệnh: “Ông Lâm, mời ông nằm xuống giường, cởi áo trên ra.”
Tân Uẩn lo sốt vó lên, kéo vạt áo anh lại, nhỏ giọng mắng: “Anh làm gì đó? Đừng có mà làm bậy, bệnh thận của ông ta rất nặng, không chú ý là chết người đấy!”
“Yên tâm đi, tôi không sơ sảy được đâu.”
Yên tâm?
Yên tâm được mới lạ!
Tân Uẩn sắp khóc tới nơi, sớm biết chuyện sẽ thành ra thế này thì ban đầu nhận là không chữa được cho rồi.
Hai cha con họ Thạch cười tươi hơn nữa.
Đợi Giang Sách phá hỏng mọi chuyện, làm cho Lâm Gia Vinh tàn phế thì nhà họ Tân toang tới nơi rồi.
Hai gia đình đấu đá cả trăm năm, cuối cùng nhờ cơ hội này mà có thể đánh bại nhà họ Tân một cách triệt để!
Mỗi người mỗi tâm tình.
Dưới sự dìu đỡ của trợ lí, Lâm Gia Vinh bước đến bên giường bệnh, cởi áo trên ra, sau đó nằm lên.
Tiếp đó, Giang Sách mang một chiếc ghế ra rồi ngồi bên cạnh giường bệnh.
“Kim châm bạc, nước sạch, khăn.”
Lập tức có người mang ba món đồ tới.
Giang Sách đưa tay lấy kim châm, châm kim lên quanh cơ thể Lâm Gia Vinh, anh đang làm theo cuốn “Bát quái khí châm” mà Tân Kỳ đã để lại.
Thông qua châm kim mà truyền “khí” vào trong cơ thể Lâm Gia Vinh.
Người ngoài không thể thấy được sự tồn tại của luồng khí này.
Sau khi châm được vài châm, Lâm Gia Vinh cảm thấy cơ thể nóng bừng, cả người giống như lợn trên lò nướng, vừa đau vừa nhức vừa nóng như thiêu đốt.
Ông ta nhịn không được mà kêu lên thảm thiết.
Trợ lí không chịu nổi nữa, bèn hỏi: “Anh đang trị bệnh hay đang giết người vậy?”
Giang Sách dừng tay lại, đưa kim châm lên: “Anh giỏi thì anh làm đi?”
Trợ lí lập tức ngậm mồm lại, không dám nói thêm gì.
Cha con họ Thạch đứng một bên cũng lắc đầu nguầy nguậy, mấy cây kim quèn này thì trị bệnh kiểu gì?
Hơn nữa với dáng vẻ của Lâm Gia Vinh bây giờ, rất rõ ràng là sắp chết tới nơi.
Thêm một chốc nữa thôi, Lâm Gia Vinh chết thật thì cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Tân sẽ tan tành trong chớp mắt!
Nghĩ tới đây là cha con họ vui mừng khôn xiết.
Tân Uẩn cau chặt hàng chân mày, trong lòng bàn tay toàn mồ hôi, nói thật lòng cô ấy cũng không hiểu Giang Sách đang châm kim kiểu gì.
Có ổn không vậy?
Cả hiện trường chỉ có Giang Sách vẫn bình tĩnh như cũ, không hề lo lắng chút nào.
Châm từng cây kim một xuống.
Phụt!!!
Lâm Gia Vinh đột nhiên ngồi bật dậy, phun ra một ngụm máu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT