Giả Chiến ra lệnh một cái, đám anh em của ông ta liền lần lượt xông lên, vừa liếm môi vừa nhìn chằm chằm vào Đinh Mộng Nghiên, vây quanh họ như một bầy sói đói.
Đinh Mộng Nghiên sợ đến mức dựa sát vào lòng Giang Sách, run rẩy sợ hãi.
Ngay khi đám người của mặt trận Sương Mù Đỏ đang vô cùng đắc ý thì họ chợt nghe thấy một tiếng chuông cực lớn trong khu đô thị vang lên.
Đinh!
Đinh!
Đinh!
Những âm thanh lanh lảnh, đinh tai vang lên hết tiếng này đến tiếng khác, khiến người ta nghe mà sửng sốt.
Đám người của mặt trận Sương Mù Đỏ khựng lại, tất cả cùng nhìn về hướng phát ra tiếng chuông.
Nói lời tạm biệt với năm cũ và cùng chào đón năm mới.
Một năm cũ đã qua, một năm mới lại đến.
Mọi người trên thế giới này đều già đi một tuổi.
Con người lại già đi một tuổi.
Liên tiếp mười hai tiếng chuông vang lên, mỗi một tiếng như đánh thẳng vào lòng người, như giác ngộ, như thức tỉnh.
Chẳng mấy chốc, tiếng chuông giao thừa đã dứt.
Giang Sách nhìn lên bầu trời, thở ra một hơi, hờ hững nói: “Hôm nay tôi hơi không vui, không muốn động thủ, nhân lúc tôi vẫn còn chút lý trí thì các người hãy rời khỏi đây đi.” .
truyện ngôn tìnhMột câu nói đơn giản, khiêm tốn.
Nhưng không ai muốn nghe.
Giả Chiến ôm bụng cười ngặt nghẽo, chỉ vào mặt Giang Sách nói: “Đừng giả bộ nữa! Mày cũng không nhìn xem bây giờ bọn tao có bao nhiêu người? Sao nào, mày còn muốn một chọi hai mươi sao? Mày không sợ...”
Ông ta còn chưa nói hết câu đã cảm thấy mặt đất như rung chuyển, sau đó là một loạt những tiếng động ầm ầm.
Là tiếng xe.
Rất nhiều xe!
Giả Chiến ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài công viên Hoa Hải, sau đó ông ta liền nhìn thấy những chiếc xe vô cùng sang trọng đang đậu bên ngoài công viên, chiếc này nối liền chiếc kia, phóng tầm mắt nhìn không thấy điểm cuối tựa như cả con đường đều đã bị những chiếc ô tô hạng sang chiếm giữ.
Những chiếc xe này, mỗi chiếc trị giá hơn ba triệu nhân dân tệ.
Với số lượng xe lớn như thế, phải bao nhiêu tỷ nhân dân tệ mới mua được?
So với những chiếc xe sang đó thì những chiếc mô tô của đám người Giả Chiến chẳng khác gì đồ chơi chạy bằng điện dành cho thiếu nhi.
Không chỉ có xe sang, mà còn có cả những “chiến binh”!
Cửa xe của tất cả những chiếc xe sang trọng đó đều được mở ra, và những người đàn ông vạm vỡ bước xuống khỏi xe, hùng dũng bước vào công viên Hoa Hải.
Từng tốp từng tốp lớn.
Đám người đó ai nấy đều để đầu đinh, giữa đôi lông mày toát ra một cỗ khí thế bá đạo độc nhất chỉ có trên người những chiến binh.
Đó là khí thế độc nhất vô nhị chém địch giết tướng trên chiến trường, là khí thế khủng bố phải kinh qua máu người mới có được, người bình thường hoàn toàn không thể có.
Đám người mặt trận Sương Mù Đỏ đều chỉ là một đám lưu manh côn đồ bình thường, chỉ ức hiếp bắt nạt được người dân bình thường. Bây giờ nhìn thấy nhiều chiến binh có thân hình cường tráng, ánh mắt cương nghị, bọn họ sợ hãi đến nỗi mềm nhũn cả chân, đứng yên không dám nhúc nhích.
Nhìn nhóm người đó càng lúc càng tiến lại gần, Giả Chiến cũng không biết nên làm thế nào, trong lòng ông ta đang thầm tính toán liệu có phải “oan gia” của mình đến rồi không?
Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy không đúng lắm.
Bình thường ông ta chỉ chuyên bắt nạt những người dân hiền lành, yếu đuối, còn những người có một chút thân phận và quyền thế ông ta tuyệt đối không đụng vào.
Còn đám kẻ thù của ông ta, nhóm trước còn yếu hơn nhóm sau, làm sao có thể có một đám chiến binh cao to vạm vỡ như này được?
Một lúc sau, tất cả các chiến binh đều đã bước vào công viên Hoa Hải, tất cả bọn họ xếp hàng chỉnh tề, cúi đầu với Giang Sách.
Cảnh tượng từng hàng từng hàng chiến binh đồng loạt thể hiện sự tôn kính khiến những người đang có mặt ở đó phải kinh ngạc và chấn động.
Sau đó hàng ngũ tách ra, một người đàn ông mang dáng vẻ ung dung cao quý bước lên phía trước, cúi chào Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên rồi cất cao giọng: “Mười hai cung Bạch Dương xin chúc đại ca và chị dâu năm mới vui vẻ!”
Ngay sau đó đội hình lại tách ra.
Một người đàn ông có bộ râu quai nón cứng cáp bước ra, cất giọng ồm ồm: “Mười hai cung Kim Ngưu xin chúc đại ca và chị dâu năm mới vui vẻ!”
Người thứ ba là một người đàn ông với vẻ ngoài tà mị cùng khuôn mặt toát lên vẻ ngang ngược.
“Mười hai cung Song Tử xin chúc đại ca và chị dâu một năm mới vui vẻ!”
Cứ như thế, lần lượt từ Bạch Dương cho đến tận Song Ngư, các chiến binh của mười hai cung hoàng đạo lần lượt cất tiếng chúc mừng.
Mỗi một người đều có thể so với hơn một trăm siêu nhân.
Hơn nữa, mười hai người bọn họ đều có thế mạnh riêng, giải quyết các vấn đề về mọi mặt cho Giang Sách. Họ là những trợ thủ đắc lực nhất dưới trướng của Giang Sách.
Nhìn thấy mười hai người đàn ông này, Giả Chiến đứng ở bên kia đã sợ đến nỗi không dám nhúc nhích, suýt chút nữa đã tiểu ra quần.
Ông ta làm xã hội đen bao lâu nay, vẫn có một chút hiểu biết.
Chỉ nhìn vẻ ngoài, cách nói năng của mười hai người kia thôi đã đủ biết bọn họ chắc chắn không phải người bình thường.
Thực ra không cần đoán cũng biết, chỉ cần nhìn thấy hàng trăm chiến binh do mười hai người bọn họ dẫn đầu đang đứng ở đây cũng đã có thể thấy mười hai người này đáng sợ đến mức nào.
Đáng sợ hơn là là mười hai người bọn họ lại là đàn em của Giang Sách!
Nhìn bọn họ lần lượt cung kính chúc Giang Sách năm mới vui vẻ là biết.
Lần này Giả Chiến đã hoàn toàn khiếp sợ.
Đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Bình thường ông ta thích ức hiếp người khác, nhưng chưa bao giờ có ai đến trừng trị ông ta. Hôm nay ông ta đã quá đắc ý, chọc phải tổ kiến lửa, ông ta đâu ngờ được rằng Giang Sách lại là một nhân vật lớn lợi hại như vậy.
Nhìn tình thế này, nếu thật sự xảy ra đánh nhau thì đám người của mặt trận Sương Mù Đỏ cũng chẳng bõ cho người ta xỉa răng.
Giả Chiến sợ rồi.
Bắt nạt cái thiện, sợ cái hung tàn là đặc điểm lớn nhất của đám người bọn họ.
Giả Chiến lập tức quỳ xuống trước mặt Giang Sách, run rẩy nói: “Đại... đại ca, tôi cũng chúc anh năm mới vui vẻ.”
Khụ khụ...
Tình cảnh này hơi có chút khiến người ta xấu hổ.
Đã từng thấy những người vô liêm sỉ, nhưng chưa bao giờ thấy một người vô liêm sỉ đến mức này.
Vừa rồi còn đòi chém đòi giết người ta, sau đó thấy nhiều chiến binh đến như vậy liền sợ đến mức quỳ xuống chúc người ta năm mới vui vẻ.
Không thể không nói, Giả Chiến có thể sống đến ngày hôm nay cũng không phải là ngẫu nhiên, chỉ riêng cái kiểu “co được duỗi được” của ông ta người bình thường đã không bì được.
Nhưng đáng tiếc là, Giang Sách không có ý định tha cho ông ta,
Đinh Mộng Nghiên là “vảy ngược” của anh, không cho bất cứ kẻ nào được động vào.
Hơn nữa, khi nãy Giang Sách cũng đã có lòng từ bi cho bọn họ một cơ hội để rời khỏi đây, là tự bọn họ không biết nắm lấy.
Đôi khi cơ hội đã vụt mất là sẽ không lấy lại được nữa.
Giang Sách khẽ lắc đầu, nói: “Mày đã không còn đường sống nữa rồi.”
Nghe anh nói vậy, sắc mặt Giả Chiến liền trắng bệch như tờ giấy trắng, thảm hại và nhục nhã.
Đúng lúc này, một thằng nhãi của mặt trận Sương Mù Đỏ bất ngờ lái mô tô lao về phía Giang Sách từ phía sau, hét lớn: “Mẹ kiếp, làm bộ làm tịch, ông đây tông chết mày, có chết cũng phải lôi mày làm đệm lưng!”
Chiếc mô tô gầm rú, đâm thẳng vào lưng Giang Sách.
Đinh Mộng Nghiên sợ đến tái mặt, hoảng sợ hét lên.
Tuy nhiên, mười hai cung Hoàng Đạo, bao gồm tất cả các chiến binh, không hề có một chút lo lắng, thậm chí còn không có ý định tiến lên giúp đỡ.
Bởi vì bọn họ đều biết rõ một điều rằng: nếu dám động đến Chiến thần Tu La, kết cục sẽ chỉ nhận lại được một chữ: Chết!
Giang Sách không thèm ngoảnh đầu lại, chỉ duỗi một tay ra sau lưng.
Anh tóm lấy bánh xe của chiếc mô tô kia chỉ bằng một tay to lớn, chiếc mô tô cũng lập tức dừng lại.
Bánh xe không thể di chuyển được nữa, nó đã bị một tay Giang Sách nắm chặt.
Người đàn ông lái xe chết lặng.
Đây là chuyện một con người có thể làm được ư? Phải dùng bao nhiêu lực mới có thể chặn được chiếc mô tô đang lao đến với tốc độ cực cao chứ? Ngay cả bánh xe cũng không dịch chuyển được.
“Quái vật, người này là quái vật!”
chiến thần định cho mộng nghiên biết tất cả đây sao hóng quá
1
07/02
Hung Doan Quoc
ttsgbj
28/03