Tại công ty giải trí Ức Mạch, trong phòng VIP ở buổi hòa nhạc đêm giao thừa.

Trình Đàn Đình nhìn Tạ Thính Phong đang hát một cách thâm tình trên sân khấu, trong lòng không khỏi nổi lên một chút ghen tuông.

Cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, người đàn ông tên Giang Sách kia đã chiếm một vị trí nhất định trong trái tim cô ấy. Đây là điều mà trước đây Trình Đan Đình nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

Từ nhỏ đến lớn, Trình Đan Đình đã luôn là một cô gái thông minh lanh lợi, dường như không có chuyện gì là cô ấy không làm được.

Đàn ông trước mặt cô ấy đều là một đám cặn bã.

Cô ấy chưa bao giờ nghĩ sẽ có một người đàn ông khiến cô ấy động tâm, chiếm vị trí trong trái tim cô ấy, cho đến khi Giang Sách xuất hiện.

Trình Đan Đình cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Lần đầu tiên rung động lại nhìn trúng một người đã có vợ.

Cô ấy bất lực lắc đầu, thở dài: “Tổng giám đốc Giang, chuyện ở đây cứ giao cho tôi xử lý, anh về nhà trước đi, trong nhà chắc chắn đang có một người đợi anh.”

Câu này là lời thật lòng xuất phát từ tận đáy lòng cô ấy ư?

Dĩ nhiên là không.

Đương nhiên là Trình Đan Đình hy vọng người đàn ông mà mình thích có thể ở bên cạnh mình, nhưng đồng thời cô ấy cũng hiểu rõ, trái tim của anh vốn đã không đặt ở đây, có giữ anh lại cũng vô dụng.

Nếu đã không có được, vậy thì đừng có bất cứ vọng tưởng nào nữa.

Trình Đan Đình luôn là một người quyết đoán.

Giang Sách đứng dậy, giũ tay áo, chào tạm biệt với từng người rồi rời khỏi.

Bốn mươi phút sau, anh về đến nhà.

Vừa bước vào nhà, Giang Sách đã thấy người nhà họ Đinh và người nhà họ Vương cùng ngồi quây quần bên bàn ăn cơm.

Sắc mặt người nhà họ Vương trông có vẻ không tốt lắm, hẳn là đang bị chọc tức.

Mặc dù nguồn gốc của tất cả mọi chuyện đều xuất phát từ Giang Sách, nhưng bản thân anh lại không biết chuyện gì đã xảy ra.

Thấy con rể đã về, Đinh Khải Sơn là người đầu tiên đứng dậy, cười khà khà nói: “Con rể hiền, sao về muộn thế, ba đang đợi con đấy. Nào nào nào, mau qua đây ngồi với ba.”

Giang Sách gật đầu, bước tới ngồi giữa Đinh Khải Sơn và Đinh Mộng Nghiên.

Đinh Khải Sơn rất yêu quý người con rể này, chỉ thiếu điều coi anh là tổ tông mà cung phụng.

Tô Cầm kéo tay áo Đinh Khải Sơn, ra hiệu cho ông.

“Được rồi, ông cũng không cho Mộng Nghiên nói gì với Sách nhi hả? Lão già nát rượu nhà ông cứ nói dông nói dài mãi không xong.”

Đinh Khải Sơn bật cười khà khà, cuối cùng cũng buông tha cho Giang Sách, để anh nói chuyện với Đinh Mộng Nghiên.

Chỉ có điều, Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên đều thuộc tuýp người ngoài lạnh trong nóng, rõ ràng là cả hai đều thích nhau, rõ ràng là có rất nhiều điều muốn nói với đối phương. Nhưng cả hai chỉ liếc nhìn nhau, sau đó cùng đỏ mặt mà cúi đầu xuống.

Xấu hổ đến mức khó có thể mở lời.

Màn pháo hoa trước đó cùng bài hát mà Tạ Thính Phong hát tặng đều khiến Đinh Mộng Nghiên vui sướng rạo rực như mở cờ trong bụng, muốn nói gì đó nhưng lại ngại mở lời.

Hai người họ như vậy khiến Đinh Khải Sơn rất sốt ruột.

“Ai da, hai đứa đã là vợ chồng với nhau năm năm rồi, còn xoắn xuýt vặn vẹo cái gì chứ.”

Tô Cầm lườm ông: “Ông tưởng ai cũng như ông chắc, mặt dày không thể tả nổi.”

Người nhà họ Đinh cười cười nói nói, vui vẻ hòa hợp.

Bọn họ càng vui vẻ, người nhà họ Vương càng khó chịu.

Vốn dĩ mục đích người nhà họ Vương đến đây là để khiến người nhà họ Đinh khó chịu, bây giờ không những không đạt được mục đích mà khiến đối phương vui sướng không thôi, làm sao mà họ chịu được?

Thật khéo, đúng lúc này trên TV xuất hiện một vị khách mời vô cùng quan trọng: Lăng Dao!

Đồng thời, công ty giải trí Bá Khổng cũng cho Hoa Tưởng Dung lên sàn, đôi oan gia này cũng đồng thời xuất hiện, màn PK cách không gian bắt đầu.

Từ Thông căm hận công ty giải trí Ức Mạch và Lăng Dao đến tận xương tủy, vì đám người bọn họ hại anh ta thu Giang Sách hết lần này đến lần khác.

Thế là, anh ta liền cười một cách nham hiểm mở điện thoại ra, ấn vào Weibo, tìm một cuộc PK đang diễn ra, hai bên đối đầu trong trận PK đó chính là Lăng Dao và Hoa Tưởng Dung.

Từ Thông nói: “Mọi người nhìn mà xem, bây giờ trên Weibo đang có một trận PK, Lăng Dao và Hoa Tưởng Dung cùng tiến hành PK bỏ phiếu, xem hiện tại ai là minh tinh lưu lượng tuyến một, ai mới là hoa khôi hoàn toàn không xứng đáng với danh hiệu!”

“Fans hâm mộ của hai người bọn họ đều đang điên cuồng bỏ phiếu, trước mắt số phiếu bầu đang tương đương nhau.”

Đinh Khải Sơn tỏ vẻ khinh thường, nói: “Cái này còn phải đấu sao? Đương nhiên là Lăng Dao sẽ thắng rồi! Lăng Dao xinh đẹp như vậy, nếu nói có cô gái nào xinh đẹp hơn Mộng Nghiên nhà chúng ta thì bác chỉ công nhận mỗi Lăng Dao thôi.

Hơn nữa người ta còn hát hay diễn giỏi, miệng lưỡi ngon ngọt, cô ấy mà không thắng thì thiên lý bất dung! Cái cô Hoa Tưởng Dung là gì chứ? Ngoài bộ ngực to như bò sữa ra cô ta còn có tài năng gì? Cũng chỉ có đám người đầu óc ngu xuẩn mới thích cô ta thôi!”

Rõ ràng là Đinh Khải Sơn đã kiên quyết đứng về phía Lăng Dao.

Nhưng Từ Thông lại lắc đầu.

Anh ta cười nói: “Bác trai, cháu lại không đồng ý với bác. Lăng Dao tốt thì tốt thật đấy, nhưng quá bình thường, không có bất cứ tin tức bên lề nào, lưu lượng vốn không cao. Một minh tinh như vậy lúc nào cũng có thể bị người khác thay thế. Còn Hoa Tưởng Dung lại khác, cô ấy là đại minh tinh tự mang lưu lượng trên người. Chỉ cần cô ấy xuất hiện ở đâu là sẽ có đề tài để cư dân mạng bàn tán và vô vàn tin tức khác nhau.

Những năm gần đây, không phải cứ hát hay, diễn giỏi là có thể lăn lộn được lâu trong giới giải trí. Suy cho cùng, có nổi tiếng được hay không còn phụ thuộc vào khả năng tạo độ hot của ngôi sao đó. Rõ ràng là Hoa Tưởng Dung mạnh hơn về điểm này.

Vì thế, cháu thấy, lượng fans hâm mộ của cô ấy vượt xa Lăng Dao. Trận PK tối nay, Hoa Tưởng Dung thắng chắc.”

Từ Thông kiên định đứng về phía Hoa Tưởng Dung.

Hai nhà này vốn dĩ đã bằng mặt không bằng lòng, bây giờ cuối cùng cũng tìm được cơ hội để chèn ép nhau.

Đinh Khải Sơn hừ lạnh một tiếng: “Nhóc con, cháu thì hiểu gì chứ.”

Từ Thông lắc đầu, đáp: “Bác trai, bác cũng đừng mắng người, cháu cũng đâu có cố chấp ương ngạnh đâu. Tất cả cứ để hiện thực lên tiếng đi. Thời gian bỏ phiếu cho trận PK là ba mươi phút. Mọi người cứ chờ mà xem, đợi đến khi hết thời gian bỏ phiếu, phần thắng chắc chắn sẽ thuộc về Hoa Tưởng Dung.”

Đinh Khải Sơn tỏ vẻ khinh bỉ, quay mặt đi.

Từ Thông nhếch khóe miệng lên, nói: “Bác trai, hình như bác không tin tưởng lắm nhỉ? Chi bằng chúng ta cược một trận đi.”

“Cược cái gì?”

“Chúng ta đều là người một nhà, cũng không thể cược cái gì to tát quá. Thế này đi, nếu Lăng Dao thắng, cháu sẽ giặt quần áo miễn phí cho gia đình bác một tháng. Còn nếu Hoa Tưởng Dung thắng thì cũng vậy, để... Đinh Mộng Nghiên giặt quần lót cho cháu trong một tuần. Thế nào?”

Bầu không khí lập tức trở nên lạnh lẽo.

Từ Thông không hướng mũi nhọn về phía Giang Sách hay Đinh Khải Sơn mà lại nhắm thẳng vào Đinh Mộng Nghiên.

Thực ra người anh ta căm hận nhất là Giang Sách, sau đó là Đinh Khải Sơn.

Nhưng trực tiếp nhắm vào hai người họ thì chẳng có gì thú vị, muốn đối phó với họ thì phải nhắm vào người họ quan tâm nhất.

Đinh Mộng Nghiên là con gái Đinh Khải Sơn, là vợ Giang Sách. Nếu có thể sỉ nhục Đinh Mộng Nghiên một trận ê chề thì còn đau hơn là tắt thẳng vào mặt Đinh Khải Sơn và Giang Sách.

Đây là tính toán của Từ Thông.

Đinh Khải Sơn nổi giận, đập bàn đứng dậy.

“Cậu đang làm cái trò gì vậy hả?”

Từ Thông bật cười: “Sao nào bác trai, không phải bác rất có tự tin về Lăng Dao sao? Sao lại không dám cược? Nếu đã như vậy thì thôi bỏ đi, ai bảo người nhà họ Đinh đều là một đám người không thắng được như người khác chứ? Haha.”

Đinh Khải Sơn nghiến răng.

Mặc dù rất tức giận, nhưng ông vẫn giữ được lý trí, không thể vì một phút nóng vội nhất thời mà lấy thanh danh con gái ra làm trò đùa được.

Nhưng...

Đinh Mộng Nghiên lại rất cứng rắn.

Đối mặt với ý đồ xấu xa của đối phương, cô không hề tỏ ra lép vế, chỉ lạnh lùng nói: “Ba, đánh cược với bọn họ đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play