Giang Sách không những không tức giận trước những lời hùng hổ của Cung Tranh, mà vẻ mặt còn cực kỳ bình tĩnh.
Anh vươn tay móc điện thoại ra rồi mở danh bạ tìm một cái tên: Kỳ Chấn.
Sau đó anh ngồi ở đó bình tĩnh soạn tin nhắn gửi cho Kỳ Chấn, rồi tắt điện thoại.
Tất cả động tác đều chưa tới hai phút.
Chẳng có ai tò mò về hành động này của anh.
Trình Đan Đình hơi đứng ngồi không yên, cô ấy quyết định thử khuyên nhủ Giang Sách lần cuối cùng.
“Tổng giám đốc Giang, bây giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính, mà mọi chuyện đều phải dựa theo lý trí, mục đích của chúng ta là tổ chức xong buổi biểu diễn để nổi tiếng ở khu vực Giang Nam.”
“Bây giờ mọi chuyện anh làm hoàn toàn là đang giận dỗi.”
“Nói trắng ra là anh có khác gì một đứa con nít đâu?”
Nhưng Giang Sách vẫn không bị lay động.
Anh bình tĩnh nói: “Tôi sẽ không thay đổi chuyện mình đã quyết định.”
Trình Đan Đình thở dài, rồi trở về chỗ ngồi lắc đầu bất đắc dĩ, Giang Sách như cục đá trong hầm cầu, vừa thối vừa cứng, nói cái gì cũng vô ích.
Bây giờ cô ấy có hơi hối hận, tại sao mình lại tiếp nhận công việc trong Giải trí Ức Mạch này chứ?
Cô ấy vốn tưởng rằng Giang Sách là người đàn ông không hề tầm thường, khiến cô ấy thay đổi ấn tượng về đàn ông, cho rằng trong số những người đàn ông vẫn còn người có lý trí, kiên cường.
Nhưng hôm nay biểu hiện của Giang Sách đã khiến cô ấy quá thất vọng.
“Xem ra cuối cùng đàn ông vẫn là “tên ngu xuẩn”, mãi mãi không học được cách suy nghĩ vấn đề bằng lý trí.”
“E rằng hôm nay sẽ là ngày cuối cùng của Giải trí Ức Mạch chúng ta.”
Nghĩ đến đây, đáy lòng Trình Đan Đình cảm thấy rất khó chịu.
Tích tắc, tích tắc.
Thời gian hai mươi phút cũng không dài cho lắm nên nhanh chóng trôi qua.
Cung Tranh đứng dậy, chỉnh lại quần áo trên người rồi chế giễu: “Hai vị, thật ngại quá, tôi sẽ hủy bỏ việc tài trợ vào tối nay, hai người cứ đợi mà ăn không khí đi.”
Anh ta vừa rời đi thì đột nhiên...
Có người chạy tới gõ cửa văn phòng.
“Mời vào.” Giang Sách hờ hững nói.
Cửa phòng được mở ra, một người đàn ông có vóc dáng cao ráo đi vào, tay cầm một tập tài liệu.
Nhìn thấy người đàn ông này, cả Cung Tranh và Trình Đan Đình đều sửng sốt, người tới là phó giám đốc chi nhánh Giang Nam của Châu báu Hằng Tinh – Dương Diệp Hoa.
Trình Đan Dình khó hiểu ở chỗ cần gì phải tới hai người?
Còn Cung Tranh khó hiểu ở chỗ hình như anh ta đâu gọi Dương Diệp Hoa tới, sao anh ta lại chạy đến đây?
Chỉ thấy Dương Diệp Hoa cúi người với Giang Sách, rồi để tài liệu trong tay xuống bàn làm việc của Giang Sách.
“Tổng giám đốc Giang, đây là hợp đồng tài trợ mới nhất mà Châu báu Hằng Tinh mới đề ra.”
“Chúng tôi sẽ bổ sung thêm chi phí tài trợ là ba nghìn vạn.”
“Mời anh xem qua.”
Bùm!!!
Cả Cung Tranh và Trình Đan Đình đều trợn tròn mắt, đây là đâu tôi là ai? Tại sao mọi chuyện lại phát triển theo hướng hoàn toàn trái ngược với những gì họ nghĩ vậy?
Rõ ràng Cung Tranh là giám đốc đã mở miệng ra nói sẽ rút tiền về, tại sao phó giám đốc lại chủ động “tăng giá”, còn mang hợp đồng đến đây vậy?
Nội bộ của Châu báu Hằng Tinh bị gì vậy?
Cung Tranh giận dữ gào lên: “Dương Diệp Hoa, má nó, ai bảo cậu tới đây hả? Còn hợp đồng này nữa, tôi có bảo cậu vạch nó ra không? Hợp đồng không có sự cho phép của tôi sẽ không có tác dụng pháp lý, cậu có hiểu không?”
“Dương Diệp Hoa, cậu cút được rồi đấy, ngày mai chủ động đến công ty nộp đơn xin nghỉ việc đi, đừng để tôi thúc giục cậu.”
“Cậu nghe rõ chưa hả?”
Dương Diệp Hoa cười khẩy.
Anh ta xoay người nhìn Cung Tranh rồi lạnh lùng nói: “Người nên nộp đơn xin nghỉ việc là anh mới đúng.”
“Cậu nói cái gì?”
“Cung Tranh, anh đã bị công ty sa thải rồi.”
Cung Tranh bật cười: “Sa thải ư? Mẹ kiếp! Ông đây là giám đốc chi nhánh Giang Nam, chỉ có tôi mới có quyền sa thải người khác chứ chẳng có ai có quyền sa thải tôi. Cậu là cái thá gì mà có quyền sa thải tôi?”
Dương Diệp Hoa bất đắc dĩ lắc đầu.
Anh ta lấy đơn sa thải trong ngực ra đưa cho Cung Tranh. .
truyện teen hay“Anh tự đọc đi. Đây là đơn sa thải do tổng bộ Milan gửi qua, Cung Tranh anh đã bị gia chủ nhà họ Kỳ - tổng bộ Châu báu Hằng Tinh đích thân sa thải rồi. Bây giờ Dương Diệp Hoa tôi mới là giám đốc chi nhánh Giang Nam.”
“Anh đã nghe rõ chưa?”
Chuyện này...
Cả người Cung Tranh run rẩy.
Trò cười gì thế? Sao người bên tổng bộ Milan bỗng nảy sinh nông nỗi quan tâm đến chuyện bên chi nhánh Giang Nam thế?
Trên thế giới có nhiều chi nhánh công ty như vậy, sao lại cứ chọn lúc này để sa thải mình thế?
Không thể nào.
Thật sự quá trùng hợp.
Cung Tranh giật lấy đơn sa thải, trên đó viết rất rõ anh ta thật sự bị sa thải rồi.
Ngoài ra, điện thoại của anh ta cũng nhận được tin nhắn, thông báo ngày mai anh ta tới công ty nhận đơn bị cách chức.
Mọi chuyện đều đã chắc như đinh đóng cột.
“Không thể nào, không thể nào.”
“Tại sao tôi bỗng bị sa thải?”
“Tôi mới là giám đốc chi nhánh Giang Nam, tại sao tôi lại bị sa thải?”
Cung Tranh dở khóc dở cười, thật sự không biết nên nói gì cho phải, mới nãy anh ta còn đắc ý mỉa mai Giang Sách, luôn mồm sẽ rút tiền về.
Ai dè sau hai mươi phút, vị trí giám đốc của anh ta đã bị người khác thay thế.
Giang Sách đã nói trúng hết mọi chuyện.
Anh ta tuyệt vọng ngã khuỵu xuống sàn, khó mà chấp nhận kết quả này.
Để lên được vị trí giám đốc, anh ta đã khổ sở suốt mười năm trời, không biết nịnh bợ, tặng quà bao nhiêu người, ai dè vừa mới lên chưa được nửa năm, tiền còn chưa kiếm đủ đã bị sa thải.
Thua lỗ!
Thật sự quá thua lỗ!
Trong lòng Cung Tranh căm hận, tự dưng rảnh rỗi tranh giành vũng nước đục này làm gì? Sớm biết thế này anh ta đã không nghe lời Bách Tin Hoành, mà tài trợ luôn cho Giải trí Ức Mạch có phải tốt hơn không?
Anh ta cứ nghĩ hại người sẽ kiếm được nhiều tiền.
Ai ngờ lại làm mình thâm hụt.
Giang Sách lắc đầu hờ hững nói: “Tôi đã sớm khuyên anh rồi, nếu mới đầu anh chịu tài trợ thêm ba nghìn vạn thì đâu đến nỗi rơi xuống bước đường này. Mọi chuyện đều do anh gieo gió gặt bão.”
Có những người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Bọn họ hoàn toàn không nghe lọt lời nói của người khác, chỉ khi nào chuyện thật sự xảy ra bọn họ mới hối hận nhưng đã muộn màng.
Giang Sách cầm bản hợp đồng trên bàn lên đọc lướt qua rồi nói: “Bản hợp đồng này không có vấn đề gì, bên tôi sẽ đồng ý, cảm ơn giám đốc Dương đã có lòng chạy tới đây.”
Dương Diệp Hoa xua tay nói: “Chuyện này có đáng gì đâu, tổng giám đốc Giang, sau này hai nhà chúng ta vẫn còn nhiều vụ hợp tác để thúc đẩy tình cảm mà.”
“Tất nhiên rồi.”
Dương Diệp Hoa khách sáo với Giang Sách mấy câu, rồi được Giang Sách giữ lại, cùng thưởng thức buổi biểu diễn đêm giao thừa sắp sửa bắt đầu.
Còn Cung Tranh...
Giang Sách lạnh nhạt nói: “Cung Tranh, hình như anh không có vé vào xem buổi biểu diễn đêm giao thừa đúng không? Nếu đã như thế vậy thì mời anh rời khỏi Giải trí Ức Mạch.”
“À đúng rồi, anh có thể tới xem miễn phí buổi biểu diễn đêm giao thừa của Giải trí Bá Khổng đấy.”
“Bởi vì tôi cảm thấy nhất định quan hệ giữa anh và Bách Tin Hoành sẽ rất tốt.”
Dứt lời, Giang Sách phất tay bảo người đuổi Cung Tranh ra ngoài, dù Cung Tranh cầu xin thế nào cũng chẳng thèm đếm xỉa.
Đây chính là cách mỗi người dùng mỗi thủ đoạn khác nhau mà Giang Sách đã nói.
Không phải là không cho bạn cơ hội.
Mà là đã cho bạn cơ hội rồi nhưng bạn lại không biết quý trọng.
Giang Sách xem giờ rồi nói với Trình Đan Đình và Dương Diệp Hoa: “Buổi biểu diễn đêm giao thừa của Giải trí Ức Mạch sắp sửa bắt đầu rồi, chúng ta cùng tới chỗ ghế Vip ngồi xem đi.”