Cage khá hài lòng với chiêu trò này. Con gái bên ngoài luôn không thể cưỡng lại được những người đàn ông đẹp trai và giàu có.
Nhưng lần này tính toán của anh ta nhầm rồi.
Tô Nhàn ôm chặt cánh tay của Giang Sách hơn: "Lầu hai phải không? Anh yêu sẽ đưa tôi lên, cảm ơn lòng tốt của anh."
Hả?
Bàn tay vươn ra của Cage có chút khó xử.
Anh ta chậm rãi thu tay lại, sờ sờ mũi nói: "Cô Tô Nhàn, chỉ sợ cô vẫn không đủ hiểu biết về tầng hai của trang sức Hằng Tinh nên mới nói ra lời này. Chờ cô thật sự đi lên rồi thì sẽ biết những lời vừa rồi của tôi có nghĩa là gì."
“Thế à?” Tô Nhàn kéo Giang Sách lên đầu cầu thang: “Vậy bây giờ chúng ta lên lầu hai xem đi.”
Khi vừa đi đến đầu cầu thang, có nhân viên bảo vệ chặn bọn họ lại.
Đường này không thông!
Một nhân viên bảo vệ giải thích: "Tầng hai không mở cửa cho khách hàng bình thường. Chỉ những người dùng tôn quý đã được chứng nhận bởi trang sức Hằng Tinh mới có thể lên."
Cage mỉm cười và bước tới.
"Thế nào, biết ý trong lời nói của tôi chưa?"
"Đừng nói đến chuyện mua đồ trang sức. Cô Tô Nhàn, cô đi theo một người thuộc tầng lớp thấp kém như vậy thì e là ngay cả tư cách lên lầu cũng đều không có."
Nói xong, Cage lấy ra một thẻ VIP bình thường.
"Xem cho kỹ, đây là thẻ thông hành VIP của trang sức đá quý Hằng Tinh. Có thẻ này, có thể lên lầu."
Cage đưa tay về phía Tô Nhàn lần thứ hai: "Cô Tô Nhàn tôn quý, xin hãy để tôi nắm tay cô và đưa cô lên tầng hai. Là một người phụ nữ, nếu chưa từng đến tầng hai của Hằng Tinh thì đó là sự tiếc nuối của cả đời."
Lúc này, Giang Sách, người đã lâu không lên tiếng, liếc nhìn thẻ VIP kia và cau mày.
"Chỉ cần có thẻ VIP là được rồi sao?"
"Đúng." Nhân viên bảo vệ khẳng định.
Nhưng cùng lúc đó, trong ánh mắt của bảo vệ để lộ một chút khinh thường.
Thẻ VIP do Hằng Tinh phát hành không phải là thứ mà người bình thường có thể nắm giữ. Chỉ khi danh vọng, địa vị và tài phú đã đạt đến một mức độ nhất định thì mới có tư cách lấy được.
Người đàn ông trước mặt này trông có "dáng vẻ quê mùa" lộ ra từ trong xương, ngay cả thẻ VIP cũng không biết là gì thì đừng nói là có được.
Kết quả…
Giang Sách đưa tay lấy trong túi ra một tấm thẻ. .
truyện teen hay"Cái này được không?"
Tại thời điểm thẻ được lấy ra, cả nhân viên bảo vệ và Cage đều ngây ngẩn cả người.
Thẻ này là thẻ VIP chí tôn do trang sức đá quý Hằng Tinh phát hành!
Chỉ khi bạn có những đóng góp to lớn cho Hằng Tinh, hoặc khi khối tài sản của bạn nằm trong top năm mươi của danh sách Forbes, bạn mới đủ tư cách sở hữu thẻ này.
Những người có thể nhận được thẻ này đều là siêu tài phiệt của giới nhà giàu một phương!
So với thẻ VIP chí tôn, thẻ VIP bình thường chỉ là một thứ vớ vẩn.
Sắc mặt Cage xanh mét, ai mà biết được một cước này đá phải tấm sắt, thân phận của người đàn ông trước mặt này tôn quý như vậy.
Nhưng có thế nào anh ta cũng nghĩ không thông, tại sao người đàn ông trông ngu ngốc này lại có được thẻ VIP chí tôn.
Tiền? Quyền? Hay địa vị?
Dù thế nào đi nữa, anh ta cũng không nhìn ra anh hơn người khác chỗ nào.
Các nhân viên bảo vệ cũng bị sốc không kém.
Nhưng chẳng bao lâu, nhân viên bảo vệ đã phản ứng lại, giật lấy thẻ VIP chí tôn, cười lạnh nói: "Được lắm, đồ ăn trộm chết tiệt, cuối cùng cũng bị tôi bắt được rồi!"
Vẻ mặt Giang Sách sững sờ.
Đồ ăn trộm?
Lúc nào và ở đâu chứ?
Nhân viên bảo vệ cầm thẻ VIP cao quý và nói: "Tháng trước công ty chúng tôi bị mất thẻ VIP cao quý. Hung thủ vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, đến bây giờ vẫn chưa bị bắt."
"Không ngờ anh lại chủ động đưa tới cửa."
"Đã từng gặp kẻ ngu ngốc, nhưng tôi chưa bao giờ thấy kẻ nào ngu ngốc như vậy. Ấy vậy mà có người trộm đồ rồi còn chủ động đưa tới cửa nữa chứ."
"Người đâu, bắt anh ta lại!"
Nhân viên bảo vệ một mực khẳng định rằng thẻ của Giang Sách là do trộm được.
Trên thực tế, ngoài khả năng này, nhân viên bảo vệ thực sự không thể tìm ra lý do nào khác mà Giang Sách có thể có được thẻ VIP này cả.
Mấu chốt nhất chính là mỗi một nhân vật lớn có thẻ VIP đều vô cùng quen thuộc với các nhân viên bảo vệ.
Thời điểm bọn họ được huấn luyện, có một khóa học đặc biệt để làm quen với những người sử dụng thẻ VIP này, để không vô tình đụng chạm đến đối phương.
Bảo vệ đã vào làm lâu như vậy rồi, nhưng cho tới bây giờ anh ta chưa từng thấy bộ dạng của Giang Sách.
Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, dù sao thì chiếc thẻ này chỉ mới được lấy từ trên máy bay vào sáng nay, nên các nhân viên bảo vệ hoàn toàn không có khả năng biết rõ bộ dạng của Giang Sách.
Sau một loạt suy đoán, tất nhiên nhân viên bảo vệ xác định rằng thẻ của Giang Sách là do trộm được.
Cage cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Nếu thật sự đắc tội phải nhân vật lớn nào thì anh ta không thể chịu đựng được đâu.
Nhưng nếu đối phương là kẻ trộm, anh ta vốn không cần phiền não về phương diện này rồi.
Anh ta cười nói: “Hóa ra là một tên ăn trộm. Điều này cũng không kỳ lạ khi tại sao toàn thân lại tràn ngập mùi của "tên quê mùa"."
Cage nhìn Tô Nhàn và nói: "Quý cô xinh đẹp này, hiện tại cô đã ý thức được tên rác rưởi bên cạnh cô cặn bã như thế nào rồi chứ? Sớm rời khỏi anh ta đi, đến với tôi này, với sự giàu có của tôi, cô có thể…"
Không đợi anh ta nói xong, Tô Nhàn trực tiếp vứt cho anh ta sắc mặt không thèm để ý.
Cage hoàn toàn tức giận.
Cho tới bây giờ anh ta chưa từng bị làm nhục như vậy, cố gắng lấy lòng một người phụ nữ hết lần này đến lần khác, nhưng lại không được đối phương chấp nhận chút nào, điều này khiến lòng tự trọng của anh ta không thể chịu đựng nổi.
"Đồ đê tiện, tao đã lịch sự với mày rồi, mày còn lên mặt với tao à?"
"Tao thấy mày và tên rác rưởi ăn trộm này chính là một phe cũng nên."
"Đồ đê tiện như mày, tặng mày hai chữ - thèm đòn!"
Nói rồi, Cage nâng tay lên, toan tát vào mặt Tô Nhàn, rõ ràng là chó cùng rứt giậu, liều lĩnh rồi.
Đối với một người đàn ông dụng tâm kín đáo như thế này, nếu bạn cứ liên tục từ chối anh ta, điều đó sẽ khơi dậy sự phẫn nộ của anh ta và gặp phải những hành động trả thù khủng khiếp.
Một người đàn ông như vậy, chỉ có hai chữ để miêu tả: cặn bã.
Dính vào rồi là dứt ra không được.
Vừa phiền vừa đáng giận.
Cage nghĩ rằng anh ta có thể làm bất cứ điều gì anh ta muốn, nhưng mà, lần này người anh ta gặp phải là Giang Sách, và mọi thứ đã được định sẵn không tiến triển theo ý muốn của anh ta.
Khi bàn tay của anh ta buông xuống một nửa, một lòng bàn tay to lớn dũng mãnh có lực đã giữ chặt cổ tay anh ta.
Chẳng thể nào hạ xuống dù chỉ nửa phần.
Tô Nhàn hoảng sợ, mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến cô ấy thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại.
Nếu không phải Giang Sách tinh mắt nhanh nhạy, giờ phút này e là cô ấy đã bị tát thật nặng. Điều này khiến cô ấy sợ tới mức liên tiếp lùi lại phía sau mấy bước.
Cage liếc nhìn Giang Sách, cười lạnh nói: "Tên trộm đáng thương, anh muốn ra tay với tôi à? Tự tìm cái chết!"
Anh ta không chỉ giàu có mà bình thường còn rất ham tập thể hình, cả người toàn cơ bắp.
Luận đánh nhau, Cage thật đúng là không sợ bất cứ ai.
Đặc biệt là khi thấy kiểu người toàn thân đều quê mùa như Giang Sách, lại càng là kiểu mà ngày thường anh ta thích bắt nạt nhất.
Bảo vệ bảo những người khác đừng nóng vội đến đây, để cho Cage đánh Giang Sách một chút trước rồi nói sau.
Nhưng mà...
Nắm đấm của Cage vừa mới tung về phía Giang Sách, không biết tại sao, anh ta cảm thấy trong bụng truyền đến một luồng sức mạnh to lớn, cả người không tự chủ được bay ra phía sau!
Ầm!
Cả người Cage đập vào cây cột khắc rồng vàng, phun một ngụm máu ra.