Trên đường về nhà, Đinh Khải Sơn đã cao giọng hát vang, cảm thấy vô cùng thoải mái.

Đinh Mộng Nghiên chỉ biết lắc đầu, cô đã biết ba chịu áp lực rất lâu rồi giờ mới được trút hết ra ngoài. Hôm nay may nhờ có Giang Sách, nếu không thì chẳng biết Đinh Khải Sơn buồn bực đến cỡ nào nữa.

Nghĩ đến đây, cô nhìn về phía Giang Sách, hỏi: “Giang Sách, em còn chưa biết anh học y thuật từ khi nào vậy?”

Giang Sách thản nhiên bịa ra một cái cớ: “Gần đây công ty anh có mời một nhóm bác sĩ chuyên nghiệp đến dạy miễn phí một vài kiến thức y học cho bọn anh. Anh cảm thấy rất có ích nên đã bỏ tiền để đăng ký học, gần đây vẫn luôn theo học châm cứu linh tinh đó mà.”

Đinh Khải Sơn giơ ngón tay cái lên: “Ừ, được đó. Có rảnh thì học thêm y thuật cũng có ích, cho dù không làm bác sĩ nhưng sau này chúng ta có bệnh nhẹ cũng có thể khám được.”

Vì đây là điều tốt cho cả gia đình nên không ai phản đối, cũng không tiếp tục truy hỏi.

Giang Sách muốn học thì cứ học, dù sao càng nhiều kỹ năng càng tốt.

Về đến nhà.

Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên trở về phòng ngủ, cởi áo khoác, cởi giày và tất, nằm trên chiếc giường Simmons êm ái, thư giãn sau một ngày mệt mỏi.

Đinh Mộng Nghiên xoa xoa vai cô, cảm thấy hơi đau.

Giang Sách đi tới, đặt tay lên vai cô: “Đừng cử động, anh sẽ xoa bóp cho em.”

“Anh còn biết xoa bóp ư?”

“Mấy ngày nay anh có học sơ qua.”

Ngón tay của Giang Sách như có ma lực, ấn vào các huyệt đạo của Đinh Mộng Nghiên, thoải mái dễ chịu làm sao, khiến cho toàn thân Đinh Mộng Nghiên đang mệt mỏi cũng hoàn toàn thả lỏng.

Những mệt mỏi trong ngày chợt tan biến không còn dấu vết.

“A.”

“Từ từ thôi.”

“Thoải mái quá.”

Đinh Mộng Nghiên nhắm mắt và kêu lên đầy thích thú.

Trong phòng khách.

Đôi vợ chồng già đang chuẩn bị về phòng thì sững người lại.

Tô Cầm bĩu môi, lắc đầu: “Vừa về nhà đã ấy rồi, thanh niên thật quá gấp gáp mà, cũng không biết đường tắm rửa trước.”

Ai ngờ Đinh Khải Sơn cũng ôm bà từ phía sau.

“Ơ kìa, ông già xấu xa này, ông là gì vậy?”

“Còn phải hỏi sao?” Đinh Khải Sơn mặt mày hớn hở nói: “Bọn trẻ đã cố gắng như vậy, chúng ta là bề trên cũng không thể thua kém được. Hôm nay vui quá, chúng ta cũng làm một lần đi.”

“Làm cái gì mà làm hả? Vẫn còn chưa tắm rửa, quần áo trong máy giặt chưa giặt, chén trong bồn còn đầy ụ, nhà thì chưa lau, còn rất nhiều chuyện chưa…”

“Ôi, bà già này, nghĩ ngợi gì đến đống việc lộn xộn đó chứ? Theo tôi đi.”

Đinh Khải Sơn khiêng Tô Cầm lên vai, mặt mày hớn hở chạy vào phòng ngủ, đại chiến ba trăm hiệp.



Đêm khuya, trung tâm thành phố Giang Nam, tòa nhà Thiên Đỉnh.

Văn phòng chủ tịch trên tầng hai mươi ba.

Ba người đàn ông ngồi trong phòng, một người cúi đầu, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa sợ hãi.

Chủ tịch Tôn Vĩnh Trinh vừa uống trà vừa thản nhiên hỏi: “Bách Tin Hoành, anh đã hứa với tôi rằng sẽ diệt trừ Công ty giải trí Ức Mạch trong hai tháng, bây giờ đã hai tháng trôi qua mà công ty Ức Mạch của người ta chẳng những không chết mà còn sống càng ngày càng tốt. Phim điện ảnh thì bán cháy vé, phim truyền hình thì bùng nổ và lưu lượng truy cập phát sóng trực tiếp cực kỳ cao, còn nâng đỡ mấy nghệ sĩ mới như Đao Thần và Lăng Dao trở thành ngôi sao nổi tiếng.”

“Bách Tin Hoành, anh thực sự khiến tôi quá thất vọng.”

“Anh còn làm tốt vị trí tổng giám đốc của Bá Khổng không đấy?”

Bách Tin Hoành đứng bật dậy khỏi ghế và run rẩy nói: “Chủ tịch, những thất bại này thực ra là có lý do, đều tại Giang Sách kia quá gian xảo.”

“Nhưng ngài yên tâm, tôi đã lập một kế hoạch chi tiết, chắc chắn có thể nhổ cỏ tận gốc công ty giải trí Ức Mạch.”

“Xin chủ tịch hãy cho tôi thêm một tuần nữa.”

Tôn Vĩnh Trinh đặt chén trà xuống: “Lúc trước tôi đã cho anh hai tháng mà anh còn không xử lý được Giang Sách, giờ chỉ có một tuần sao có thể chế ngự được anh ta chứ? Sao tôi có thể tin anh được đây.”

Bách Tin Hoành nói: “Là như vậy, một tuần sau chính là ngày Tết Nguyên Đán. Theo thông lệ mỗi năm vào đêm giao thừa, chúng ta sẽ tổ chức một buổi biểu diễn rất long trọng. Năm nay tôi có nghe nói ngoài chúng ta còn có công ty giải trí Ức Mạch tham gia biểu diễn trong đêm giao thừa này, lúc đó hai bên sẽ biểu diễn cùng lúc, tôi đã sắp xếp kế hoạch rất chi tiết để buổi dạ hội của họ rối tung lên khiến từ nay về sau họ sẽ không thể ngóc đầu lên được nữa.”

Khi Tôn Vĩnh Trinh nghe xong thì đôi mắt sáng rực lên.

Dù sao để Bách Tin Hoành rớt chức thì cũng chưa thể tìm được người thích hợp, hơn nữa chỉ một tuần cũng không quá dài.

Chi bằng cứ cho anh ta cơ hội này.

Thử một lần, thành công thì tốt, còn không thành công thì đến lúc đó đuổi việc cũng chưa muộn.

Hắn ta gật đầu: “Được, Bách Tin Hoành, tạm thời tôi sẽ cho anh thêm một cơ hội nữa. Nhưng hãy nghe kỹ, đây cũng là cơ hội cuối cùng, nếu anh không thể làm gì được công ty giải trí Ức Mạch thì hãy cút xéo khỏi đây ngay.”

“Vâng, vâng, vâng. Tôi sẽ cố gắng hết sức và nhất định sẽ không để ngài thất vọng, thưa chủ tịch.”

“Ừ, đi xuống đi.”

“Tuân lệnh.”

Bách Tin Hoành lau mồ hôi lạnh trên trán, xoay người đi ra.

Trong phòng, Tôn Vĩnh Trinh nhìn Tây Môn Tuấn và hỏi: “Tây Môn, cậu cảm thấy lần này Bách Tin Hoành có thể thắng được bao nhiêu phần trăm?”

Tây Môn Tuấn suy nghĩ hồi lâu mới chậm rãi nói: “Nếu dựa theo thực lực hiện tại, công ty giải trí Bá Khổng vẫn chiếm ưu thế, buổi biểu diễn đêm giao thừa có thể mời được các ngôi sao đẳng cấp, cũng có thể vượt qua được công ty giải trí Ức Mạch. Vấn đề là công ty của họ có La Thịnh, điểm này rất khó giải quyết.”

“Ngoài ra, Giang Sách là người xảo quyệt và rất khó đề phòng.”

“Nhưng phải công nhận là kế hoạch lần này của Bách Tin Hoành rất tỉ mỉ cẩn thận, cũng nhằm ngay tử huyệt của công ty giải trí Ức Mạch. Vì vậy, tôi nghĩ rằng với chiến thắng bảy ăn ba, Bá Khổng có bảy phần thắng.”

Tôn Vĩnh Trinh rất vui.

“Mong rằng lần này Bách Tin Hoành sẽ không làm tôi thất vọng nữa, sớm diệt trừ Giang Sách, làm sụp đổ Ức Mạch, chấm dứt tai họa trong lòng tôi.”

...

Sáng sớm ngày hôm sau.

Giang Sách đi đến công ty giải trí Ức Mạch, nhàn rỗi không có việc gì làm nên nghiên cứu “Bát quái khí châm”. Càng tìm hiểu sâu, anh càng cảm thấy mình còn hiểu biết quá ít.

Thật đúng với bốn chữ: Học là vô tận.

Anh đang chăm chú đọc sách, không lâu sau thì có hai bóng người bước vào văn phòng, là La Thịnh và Trình Đan Đình.

Giang Sách cất cuốn sách đi, nhìn lên thì thấy La Thịnh đầu bù tóc rối, giống như vừa mới ngủ dậy mà chưa kịp đánh răng rửa mặt đã tới đây rồi vậy.

Ông già này không quan tâm nhiều đến hình tượng, ông ta chỉ say mê âm nhạc thôi.

Vừa bước vào, La Thịnh đã vui vẻ nói: “Tổng giám đốc Giang, tôi lại mang đồ tốt đến cho cậu đây.”

Giang Sách vội vàng đứng dậy: “Thầy La, ông đưa cái gì đến cho tôi vậy?”

La Thịnh nhìn Trình Đan Đình.

Chỉ thấy Trình Đan Đình đang cầm một xấp giấy A4 dày cộp và đặt nó trên bàn của Giang Sách.

Cô ấy gượng cười nói: “Tối hôm qua thầy La rất có cảm xúc nên suốt đêm đã viết một bài hát mới, đây, sáng sớm nay đã chạy đến đây cho anh xem này.”

La Thịnh vỗ vỗ ngực nói: “Tôi dám cam đoan ai hát bài này sẽ lập tức nổi tiếng.”

Có những lời đó của La Thịnh, đó chắc hẳn là một bài hát hay và có trình độ nghệ thuật rất cao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play