Người nhà họ Vương ăn bữa cơm này chẳng thấy thoải mái chút nào hết, để lật ngược “cuộc chiến”, Từ Thông cố ý chuyển chủ đề, đừng cứ mãi nhắc đến món hàng nhái và thẻ hội viên kia nữa, như vậy bọn họ sẽ không bao giờ chiếm được ưu thế.
Từ Thông hắng giọng, cười nói với mọi người: “À đúng rồi, gần đây có một bộ phim rất nổi tiếng là “Ba, xin chào”, không biết mọi người đã xem chưa?”
Vừa nhắc đến bộ phim này, Đinh Khải Sơn liền có hứng thú.
“Bác đã xem rồi, phim rất hay, người không thích xem TV như bác cũng xem không rời mắt được. Tối nào cũng đúng giờ ngồi trước TV để xem tập mới nhất.”
Đinh Mộng Nghiên lườm ông, thầm nghĩ: chuyện này có gì đáng để tự hào chứ?
Từ Thông cười khà khà, lại hỏi: “Bác Đinh, không biết bác thích vai diễn nào trong bộ phim đó nhất?”
Đinh Khải Sơn càng vui vẻ hơn, nói: “Còn phải nói sao? Đương nhiên là cô vợ quốc dân – Lăng Dao rồi! Aiya, bác nói cháu nghe này, cô gái đó vừa đáng yêu vừa hiền hậu, nếu bác trẻ lại ba mươi tuổi, bác chắc chắn sẽ theo đuổi cô ấy.”
Đinh Mộng Nghiên càng nghe càng thấy nực cười, không kìm được mà véo ba mình một cái khiến ông đau đến mức kêu lên một tiếng.
Từ Thông ở phía đối diện cười thầm trong bụng.
Cá đã cắn câu!
Từ Thông cố tình lấy trong túi ra một chiếc đĩa CD, cười nói: “Ba, bác Đinh, hai người nhìn xem đây là gì?”
Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào chiếc đĩa đó, đó là một chiếc đĩa có chữ ký.
Tên người ký là Lăng Dao!
Hai mắt Đinh Khải Sơn sáng rực lên, nôn nóng hỏi: “Cháu trai, đây là chữ ký thật của Lăng Dao ư?”
“Đương nhiên rồi.”
“Chậc chậc, sao cháu lại có được nó?”
Từ Thông cười híp mắt lại, nói: “Cũng không có gì khó, mấy hôm trước Lăng Dao đến công ty chúng cháu làm hoạt động, với tư cách là khách mời đặc biệt cháu đã giao lưu với cô ấy, còn trao đổi thông tin liên lạc, tiện thể cháu cũng nhận được một chiếc CD có chữ ký của chính cô ấy.”
Giao lưu?
Thông tin liên lạc?
Còn có cả đĩa CD có chữ ký!
Từng câu từng chữ như in hằn vào tim Đinh Khải Sơn, khiến ông cảm khái không ngừng, thực sự rất ngưỡng mộ.
Đĩa CD thì cũng bình thường thôi, quan trọng nhất là thông tin liên lạc của Lăng Dao.
Có thể liên lạc với một ngôi sao lớn như Lăng Dao là ước mơ của bao nhiêu người chứ? Ngay cả một người lớn tuổi như Đinh Khải Sơn cũng rất muốn có.
Từ Thông đưa chiếc đĩa cho Vương Chí Vinh, nói: “Ba, đây là món quà thứ hai con tặng ba. Ba yên tâm đi, đây chắc chắn là hàng thật giá thật, chữ ký này cũng thật sự do Lăng Dao tự tay ký lên, có rất nhiều người có thể làm chứng cho con.”
Giang Sách cười thầm, hẳn là anh ta đã bị hai chữ “hàng nhái” dọa sợ rồi, thế nên bây giờ mới phải vội vàng giải thích như vậy.
Vương Chí Vinh cười khà khà, nhận lấy chiếc đĩa CD có chữ ký đó.
Thực ra ông ta không thích Lăng Dao lắm, cũng chưa xem bộ phim đó, nhưng ông ta rất hưởng thụ cảm giác có được món đồ mà Đinh Khải Sơn tha thiết muốn có này!
Đinh Khải Sơn vừa thấy thích vừa thấy bực mình.
Vương Chí Vinh cố ý hỏi: “Aiya, ông Khải Sơn, hình như ông rất thích nó nhỉ?”
Đinh Khải Sơn không đáp lời, bấy giờ ông mới nhận ra hình như mình đã rơi vào hố do người ta đào sẵn, ông càng thích, đối phương càng được đắc ý.
Vương Chí Vinh nói với Từ Thông: “Con rể hiền, khi nào con rảnh thì xin Lăng Dao một chữ ký khác để thỏa lòng mong ước của bác Đinh con nhé.”
Từ Thông gật đầu, nói: “Con nhớ rồi ạ, khi nào có thời gian con nhất định sẽ đi xin cho bác ấy.”
Nhà họ Vương ăn ăn uống uống, vui sướng như mở cờ trong bụng.
Cuối cùng bọn họ cũng đã “phản công” lại được một hiệp!
Còn bên Đinh Khải Sơn khi nãy mới có được một chút khí thế đã lại bị áp xuống, trong lòng thực sự thấy rất khó chịu.
Giang Sách thấy vậy, mỉm cười lắc đầu.
Anh nhẹ nhàng nói: “Ba, thực ra ba không cần xin Từ Thông đâu ạ.”
Từ Thông tóm được sơ hở của đối phương, lập tức phản kích: “Ôi chao, ba anh đã thích đến vậy mà anh lại không cho ông ấy xin, anh làm con rể kiểu gì vậy? Bản thân không có bản lĩnh có được chữ ký của đại minh tinh nên đố kỵ người ta đến đỏ mắt đúng không? Đúng là cái thứ không ra gì!”
Vương Phượng Nhã nói bóng nói gió: “Có những người không ăn được nho nên chê nho chua đó.”
Giang Sách nghe bọn họ nói xong cũng không có phản ứng gì, trên mặt vẫn giữ vẻ bình thản và ung dung. Anh hờ hững nói: “Ba, thực ra con đã chuẩn bị món quà thứ hai cho ba, trùng hợp là, món quà này cũng có liên quan đến Lăng Dao.”
“Ồ?”
Đinh Khải Sơn lập tức phấn chấn, nói: “Sách nhi, con cũng tặng ba chữ ký của cô ấy sao?”
Giang Sách lắc đầu: “Không phải ạ.”
Từ Thông vui mừng, nói: “Không có thì anh nói làm gì? Sao nào, anh định dùng hai tệ mua một tấm áp phích đến lòe ba vợ anh hả? Anh không biết xấu hổ sao?”
Giang Sách không thèm để ý đến anh ta, nói tiếp: “Ba, con biết ba thích Lăng Dao, vì thế con đã đặc biệt mời cô ấy đến đây hát tặng ba một bài, hy vọng ba sẽ thích ạ.”
Hả?
Không chí có Đinh Khải Sơn, mà những người đang có mặt ở đó đều choáng váng.
Anh đúng là rất dám nói!
Lăng Dao là đại minh tinh, Giang Sách anh là cái thá gì chứ? Có tư cách gì mà mời người ta đến đây?
Vương Phượng Nhã chế nhạo: “Đinh Mộng Nghiên, cô có thể bảo anh chồng cực phẩm của cô tem tém lại không? Anh ta ở đây tự khiến bản thân mất hết mặt mũi như vậy, tôi rất vui sướng đấy.”
Từ Thông còn bổ sung thêm: “Với danh tiếng hiện giờ của Lăng Dao, phí biểu diễn cho một lần xuất hiện cũng phải hơn một triệu tệ. Giang Sách, một tháng anh chỉ kiếm được tám nghìn tệ, phải làm bao nhiêu năm mới đủ để mời được người ta?”
Người nhà họ Vương cứ thỏa sức chế nhạo, châm chọc, hoàn toàn không tin Giang Sách có khả năng đó.
Đâu chỉ có người nhà họ Vương, ngay cả Đinh Khải Sơn và Đinh Mộng Nghiên cũng không tin Giang Sách có bản lĩnh đó.
Đinh Khải Sơn cau chặt mày lại, trên mặt đã lộ vẻ tức giận: “Sách nhi, ba biết con rất muốn ba được vui vẻ, nhưng có những lời không thể tùy tiện nói ra, con biết chứ?”
Sau đó, ông lắc đầu bất lực.
Trước đây ông còn nghĩ rằng Giang Sách là một người con rể đáng tin cậy, nhưng bây giờ xem ra, ôi...
Anh vẫn chẳng đáng tin chút nào!
Đinh Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Giang Sách, nói: “Rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì vậy? Trước đây anh tùy tiện nói đùa với em thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn nói đùa như vậy trước mặt bao nhiêu người. Anh làm ba em mất hết thể diện rồi đó, anh biết không hả?”
Giang Sách cười bất lực, đưa tay lên nhìn đồng hồ.
“Tám giờ rưỡi, thời gian vừa vặn.”
“Các vị, mời theo tôi ra ngoài, Lăng Dao sắp đến rồi.”
“Ba, hôm nay con mời Lăng Dao đến hát cho ba nghe một bài, tặng cho ba lời chúc phúc chân thành nhất.”
Nói xong, Giang Sách bèn đứng dậy đi ra ngoài đầu tiên.
Những người khác đưa mắt nhìn nhau.
Lăng Dao thật sự đến đây sao?
Từ Thông cười khẩy: “Xem thì xem, ai sợ ai chứ?”
Vương Phượng Nhã cũng đứng dậy, nói: “Đi, chúng ta cùng ra xem. Tôi lại muốn mở mang tầm mắt, xem xem một kẻ nghèo hèn tháng chỉ kiếm được tám nghìn tệ tiền lương làm sao mời được ngôi sao lớn Lăng Dao đến đây.”
Thấy bọn họ kéo nhau ra ngoài, Vương Chí Vinh nói với Đinh Khải Sơn: “Ông Khải Sơn, không phải tôi đã nói với ông rồi sao, sao ông có thể kén một thằng nhãi chẳng ra gì làm con rể thế? Ông đã ngần này tuổi đầu rồi, mất mặt thật đấy. Haizzz...”
Nói rồi, ông ta cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Đinh Khải Sơn tức giận đập mạnh xuống bàn, cầm ly rượu lên uống cạn một hơi.
“Giang Sách, rốt cuộc con muốn làm gì vậy hả?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT