“Phượng Nhã, sao con lại ăn nói như thế?” Vương Chí Vinh cố tình cắt ngang, quay đầu lại nói với Đinh Khải Sơn: “Khải Sơn à, ông đừng để tâm mấy lời con bé nói nhé.”
Không khí trong phòng vẫn luôn trong trạng thái rất kỳ lạ, mọi người trông có vẻ hợp, nhưng thực tế lại không ngừng so bì nhau.
Vương Chí Vinh đã tóm được tử huyệt “Giang Sách”, không ngừng đàn áp Đinh Khải Sơn.
Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên ông ta thấy vui sướng như vậy.
Ăn ăn uống uống một hồi, Từ Thông đột nhiên đứng dậy nói với Vương Chí Vinh: “Ba, dịp lễ Tết này con không chuẩn bị quà cáp gì, con biết ba thích thư pháp nên đã mua một bức thư pháp để tặng cho ba, hy vọng ba sẽ thích nó ạ.”
“Ồ? Con mau lấy ra đây cho ba xem.”
Từ Thông rút món quà đó từ bên cạnh mình, mở ra cho mọi người xem.
Sau khi nhìn thấy nội dung trên bức thư pháp, Vương Chí Vinh liền sửng sốt đến mức không thể ngồi yên được nữa, đây không phải là bức thư pháp bình thường, mà đây là bút tích thực của Đường Bá Hổ - “Thiềm Cung Linh Thiếp”.
Người bình thường chỉ biết các bức tranh của Đường Bá Hổ được xếp vào hàng cực phẩm, nhưng lại không biết thư pháp của ông ta cũng rất nổi tiếng, cũng chiếm một vị trí không hề tầm thường trong lịch sử.
Thư pháp của Đường Bá Hổ đã hiếm, nhưng bức được lưu truyền lại càng hiếm hơn.
Hiện nay, trên thị trường, mỗi một bức thư pháp của Đường Bá Hổ đều có giá hơn chục triệu tệ trở lên, là loại cực phẩm có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Một món quà như vậy quá quý giá!
Đặc biệt là đối với một người đã nghiên cứu thư pháp trong nhiều năm như Vương Chí Vinh, nhận được món quà này, ông ta càng yêu thích đến không nỡ rời tay. Đây là món quà không thể dùng tiền bạc để đánh giá về giá trị của nó.
“Đẹp, đẹp lắm, rất đẹp!”
“Từ Thông à, chắc chắn là con đã phải tiêu tốn không ít tiền cho bức thư pháp này đúng không?”
Từ Thông cười khẽ, đáp: “Không tốn nhiều đâu ạ, con mua được của một người bạn, tính ra rẻ hơn một nửa so với giá trên thị trường, chỉ hơn một nghìn vạn thôi ạ.”
Hơn một nghìn vạn?
Bằng đấy tiền mà có thể dùng từ “chỉ” để hình dung ư?
Đinh Khải Sơn ở phía đối diện gần như không thể ngồi yên trên ghế được nữa, hôm nay ông đã thua thảm hại.
Ông cũng là người nghiên cứu sâu về thư pháp nên đương nhiên ông biết bút tích thực của Đường Bá Hổ đáng giá đến nhường nào, huống hồ bức thư pháp vô cùng hiếm có này dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Đinh Khải Sơn vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.
Lại vừa cảm thấy bất lực, chẳng biết phải làm sao.
Vương Chí Vinh vui vẻ nói với Đinh Khải Sơn: “Khải Sơn, ông xem bức thư pháp này của Đường Bá Hổ có phải là bút tích thực không?”
Rõ ràng Vương Chí Vinh đang cố ý khoe khoang.
Đinh Khải Sơn cắn răng liếc mắt nhìn một cái, sau đó cố nặn ra một nụ cười, đáp: “Đúng là bút tích thực.”
“Hahahaha, ngay cả một người rất có hiểu biết về thư pháp như Khải Sơn cũng nói đây là bút tích thực, vậy thì chắc chắn là không thể sai được rồi. Từ Thông, con đúng là con rể của bố.”
Cả nhà họ Vương ai nấy đều nở nụ cười đắc chí.
Ngược lại, Đinh Khải Sơn và Đinh Mộng Nghiên đều cúi đầu thở dài, mặt mày ủ rũ.
Lúc này, Vương Chí Vinh lại hỏi đến Giang Sách: “Cháu trai, một ngày vui như hôm nay chắc cháu không thể đến đây tay không chứ? Cháu cũng nên mang chút quà cáp cho ba vợ cháu chứ nhỉ?”
Vương Phượng Nhã ở bên cạnh cũng cất giọng cười châm chọc: “Ba, ba đừng làm khó người ta nữa, lương người ta chỉ có tám nghìn tệ thôi, có thể mua được món quà gì chứ? Ba hỏi vậy là người ta thấy xấu hổ với lúng túng lắm đấy.”
Bấy giờ Vương Chí Vinh mới “như bừng tỉnh”, liên tục “xin lỗi”: “Ồ, xin lỗi cháu nhé, là lỗi của bác, bác đã yêu cầu cháu hơi cao một chút rồi.”
Sắc mặt hai ba con Đinh Khải Sơn càng trầm xuống.
Còn Giang Sách lại khá bình tĩnh, anh đặt đôi đũa trong tay xuống, nhẹ nhàng nói: “Thực ra cháu cũng mua cho ba cháu một bức thư pháp.”
Từ Thông bật cười, hỏi: “Ồ? Anh cũng mua tranh thư pháp hả? Có phải là loại tranh thư pháp có giá tám tệ bán trong cửa hàng văn phòng phẩm không?”
Vương Phượng Nhã lườm anh ta một cái, nói: “Anh nói năng linh tinh cái gì đấy, bây giờ giá đã tăng lên mười tệ rồi.”
Hai vợ chồng họ kẻ tung người hứng, cố tình dồn Giang Sách vào thế khó.
Giang Sách cũng không bận tâm, anh cúi người xuống lấy bức thư pháp của mình ra, nói: “Trùng hợp quá, bức thư pháp của cháu cũng là bút tích của Đường Bá Hổ, hơn nữa... cũng là bức “Thiềm Cung Linh Thiếp”.
Hả?
Bầu không khí trong phòng bao lập tức thay đổi.
Từ Thông cười gằn, nói: “Chà, trò đùa này chẳng vui chút nào. Bút tích của Đường Bá Hổ vốn đã hiếm, bức “Thiềm Cung Linh Thiếp” này lại càng hiếm có khó tìm hơn, trên đời này chỉ có một bức. Tôi đã mua được nó, làm sao mà anh có thể có được?”
Giang Sách mỉm cười: “Vậy chắc chắn trong hai bức có một bức là giả rồi.”
“Ha, ý của anh là, bức tôi mua là hàng giả đúng không? Cái đồ thùng rỗng kêu to, anh mở bức mình mua ra cho tôi xem xem!”
Giang Sách mở bức thư pháp ra trước mặt tất cả mọi người.
Một bức thư pháp vô cùng hoàn mỹ được bày ra trước mắt, trùng hợp là, nó giống hệt với bức thư pháp mà Từ Thông vừa lấy ra!
“Chuyện này...” Từ Thông sững sờ.
Hai bức thư pháp giống hệt nhau, vậy chắc chắn có một bức là giả.
Từ Thông cười khẩy, nói: “Ồ, cũng được đấy nhỉ, sao chép lại rất giống. Giang Sách, anh mua cái “thảm” này bao nhiêu tiền đấy? Trình độ nhái lại cao như vậy, theo tôi thấy chắc là không dưới hai trăm tệ đâu nhỉ?”
Anh ta luôn miệng nói đồ của Giang Sách là giả.
Giang Sách mỉm cười, hờ hững đáp: “Có những người mua bỏ ra hai nghìn vạn mua phải hàng giả, bị hớ một vố to mà vẫn ngây thơ không biết gì, còn huênh hoang tự đắc, đúng là không biết nên nói gì cho phải.”
“Anh nói cái gì?” Từ Thông gào lên: “Haha, anh dám nghi ngờ bức thư pháp của tôi là giả sao?”
“Không phải là nghi ngờ, mà đó là sự thật.”
Lúc hai bên đang đối đầu với nhau không ai chịu ai thì đúng lúc này, ngoài cửa có một ông lão đeo kính, mặc quần áo vải đi ngang qua, nghe thấy bên trong đang cãi vã rất ầm ĩ, ông ta bèn vô thức liếc vào một cái.
Vừa liếc mắt, bước chân ông ta đã khựng lại.
“Đó là...”
Hai mắt ông lão sáng lên, không được mời mà tự ý xông vào bên trong phòng riêng của bọn họ.
“Hai vị, hai vị có thể đưa bức thư pháp trong tay cho tôi xem một chút được không?”
Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn lên người ông ta.
Vương Chí Vinh và Đinh Khải Sơn là hai người đầu tiên thấy sửng sốt đến ngẩn người, những người am hiểu về thư pháp như bọn họ rất quen thuộc với ông lão ở trước mặt.
Ông ta là Diệp Tân Công, một thánh thư đương đại vô cùng nổi tiếng trong giới thư pháp trong nước.
Thư pháp của ông Diệp có thể nói là “vô địch”.
Ông ta có ba mươi sáu học trò, mỗi người bọn họ đều là các cao thủ nổi danh trong và ngoài nước, có thể nói, ông Diệp đây chính là biểu tượng cho giới thư pháp hiện thời.
Một nhân vậy như vậy, bình thường Đinh Khải Sơn và Vương Chí Vinh có muốn nịnh nọt, tâng bốc làm thân cũng không có cơ hội.
Không ngờ hôm nay bọn họ lại được gặp ông ta ở đây.
Hai người họ vội vàng đứng dậy, kính cẩn cúi mình chào Diệp Tân Ngôn, không hẹn mà cùng đồng thanh nói: “Hậu bối xin phép chào ông Diệp!”
Diệp Tân Ngôn mỉm cười vuốt râu, ánh mắt chưa hề rời khỏi hai bức thư pháp kia.
Ông ta nói, giọng điệu có vẻ hơi nôn nóng: “Không cần khách khí, các vị, có thể cho tôi được nhìn qua hai bức thư pháp này không?”
Vương Chí Vinh vui vẻ nói: “Ông Diệp muốn xem, vãn bối cầu còn không được. Cũng thật trùng hợp, hai bức thư pháp này giống hệt nhau, chúng tôi cũng tranh cãi mãi mà vẫn không phân biệt được bức nào là thật, bức nào là hàng nhái. Ông Diệp đã đến đây, vừa khéo có thể giúp chúng tôi xem xét kiểm tra một cách cẩn thận, xem xem bức nào mới đích thực là bút tích của Đường Bá Hổ!”
“Được, cầm qua đây cho tôi xem.”
Tư Thông đem bức thư pháp của mình qua cho ông ta.
Diệp Tân Công nhìn đi nhìn lại mấy lượt, sau đó, trước sự hồi hộp chờ mong của mọi người, ông ta chậm rãi nói: “Haha, chất lượng của bức thư pháp này rất tốt, tay nghề làm cũng rất tỉ mỉ, hoàn mỹ, nhưng đáng tiếc, đây chỉ là hàng nhái.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT