Nữ giáo viên chế giễu nói: "Thế nào? Anh cũng muốn quyên tặng dãy lầu à? Nếu thật sự có tiền thì trước hết hãy mua vài bộ quần áo mặc đi, đừng mặc đồ vỉa hè suốt như vậy."

Giang Sách cười lạnh một tiếng, anh lấy điện thoại ra nhắn tin cho ai đó.

Chỉ ba bốn phút sau hiệu trưởng Cam Đức Dương đã nhận được một cuộc điện thoại thông báo, nhà trẻ Húc Huy đã bị người ta mua lại, người sở hữu phía sau chỉ đích danh Giang Sách.

Cam Đức Dương để điện thoại xuống nhưng vẫn chưa dám tin mà nhìn về phía Giang Sách đầy hoảng sợ, chỉ cần một tin nhắn đã có trọng lượng như vậy? Rốt cuộc thì người đàn ông này là ai?

Nữ giáo viên hỏi: "Hiệu trưởng, sao vậy?"

Cam Đức Dương lau mồ hôi rồi cười khổ nói: "Chủ sở hữu của ngôi trường này đã thay đổi, bây giờ mọi thứ của ngôi trường này đều thuộc về ngài Giang Sách đây."

"Hả?"

Nữ giáo viên vừa rồi còn cười nhạo Giang Sách nghe vậy thì im bặt, không biết nên nói gì mới tốt, không ngờ người đàn ông cổ hủ mặc quần áo vỉa hè này lại có tiền như vậy.

Giang Sách chỉ vào nữ giáo viên: "Từ bây giờ cô đã bị sa thải, thu dọn đồ đạc của mình rồi rời đi đi."

"Đừng mà ngài Giang, tôi biết sai rồi, ngài đừng sa thải tôi mà, tôi thật sự rất cần công việc này."

Giang Sách thản nhiên nói: "Không phải cô cần thì nhất định phải cho cô, đức hạnh của cô không xứng với công việc này, mời rời đi cho."

Nữ giáo viên muốn nói gì đó nhưng Giang Sách trực tiếp bước qua không để ý tới cô ta nữa, bản thân cô ta mồm thối thì phải gánh chịu hậu quả mà cái mồm thối mang lại.

Ở phía khác.

Giang Sách nói với Cam Đức Dương: "Hiệu trưởng, trường chúng ta không cần một đứa trẻ ngang ngược quá đáng hay bắt nạt người khác như vậy, đuổi học nó đi."

Cam Đức Dương vẫn chưa kịp lên tiếng thì Hồng Triết đã nóng nảy: "Anh dám đuổi học con trai tôi hả?"

"Anh có tin tôi tìm người chém chết anh không?"

Giang Sách liếc qua, ánh mắt lạnh lẽo đầy đáng sợ doạ Hồng Triết phải lui vài bước.

Giang Sách nói: "Vậy anh có tin tôi sẽ chém chết anh ngay bây giờ không?"

Hồng Triết nuốt nước miếng, nghĩ đến bản lĩnh vừa rồi của Giang Sách, lại nghĩ đến cánh tay sắp tàn phế của mình nên không dám hó hé thêm một lời thừa thãi nào nữa, anh ta nắm tay con trai của mình đang định rời đi.

“Đứng lại.” Cốt Lang lên tiếng.

Hồng Triết quay đầu lại: "Anh còn muốn thế nào nữa?"

"Thế nào à? Vừa nãy anh đã tát con trai tôi một cái mà muốn đi dễ dàng như vậy sao?"

Hồng Triết nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Anh, anh muốn làm gì?"

Cốt Lang hừ lạnh một tiếng, bước từng bước đến trước mặt Hồng Triết, hai tay nắm thành quyền hung hăng đấm thẳng vào bụng Hồng Triết một đấm, khiến Hồng Triết đau đến mức quỳ hai gối xuống đất nôn thốc nôn tháo.

"Hừ!"

Cốt Lang trở về bên cạnh Cố Vĩnh Lượng, giơ tay xoa xoa vết thương trên mặt con trai sau đó hối hận nói: "Con trai, ba sai rồi, ba nên tin tưởng con mới phải."

Đáng ra Cố Vĩnh Lượng phải vô cùng tức giận mới đúng, nhưng suy nghĩ lại chín chắn vượt xa người thường: "Không có gì, con là đàn ông, mà đàn ông thì nên chịu đựng trong âm thầm."

Giang Sách quay đầu lại nhìn thằng bé, anh thật lòng rất thích đứa nhỏ này, trên người đứa nhỏ này có tinh thần không cam chịu thua thiệt, hơn nữa còn có can đảm dám gánh vác trách nhiệm lại không e ngại thế lực xấu xa, là người có thể bồi dưỡng.

Giang Sách bước tới nói thằng bé: "Vĩnh Lượng, biểu hiện hôm nay của con rất tốt, sau này con phải duy trì tinh thần này đó. Con yên tâm, chỉ cần con làm đúng, chú sẽ mãi mãi làm chỗ dựa cho con, không cho bất cứ ai vu khống con."

Cố Vĩnh Lượng gật đầu lia lịa, sau đó nhìn thoáng qua Nhiếp Tiểu Vân, hai má đỏ bừng.

Thằng bé nói nhỏ với Giang Sách: "Chú ơi, con vẫn còn một chuyện muốn nhờ chú."

"Chuyện gì thế?"

"Chú có thể để Tiểu Vân luôn đi học chung với con được không?"

"Hửm? Tại sao?"

Cố Vĩnh Lượng hơi ngượng ngùng nói: "Bởi vì em ấy dễ thương, hơn nữa cũng rất thông minh, ít nhất là thông minh hơn con. Con... con thích em ấy, đợi khi nào con lớn con sẽ cưới em ấy về làm vợ."

Phụt...

Thiếu chút nữa Giang Sách đã cười phá lên, mặc dù anh sẽ không hay thể hiện cảm xúc vui buồn ra mặt, nhưng khi nghe một đứa nhỏ nói ra mấy lời này cũng khiến anh cũng cảm thấy vui vẻ.

Cốt Lang đứng bên cạnh nhíu nhíu mày lúng túng muốn chết, bình thường anh ta cũng đâu có dạy thằng bé mấy thứ này, không biết nó học được từ đâu nữa?

Giang Sách ho khan một tiếng, cười đáp: "E rằng chuyện này chú không có cách nào giúp con được rồi."

"Hả? Sao thế ạ?"

"Vì chuyện này chỉ có con mới có thể giúp được bản thân thôi. Nếu con không chịu học hành cho tốt, mà sau này Tiểu Vân lại càng ngày càng xuất sắc hơn rồi đậu vào trường trung học trọng điểm, đại học danh tiếng, còn con lại bỏ học sớm thì Tiểu vân sẽ bị các bạn nam khác cướp đi thôi."

Cố Vĩnh Lượng siết chặt nắm tay:"Vậy con sẽ học hành chăm chỉ, sẽ học cùng trường với Tiểu Vân cả đời luôn."

Tuy mục đích không quá đơn giản nhưng có lý tưởng vẫn rất tốt, ít nhất chuyện cố gắng học tập chăm chỉ không phải chuyện gì xấu.

Đến đây, mọi chuyện bên phía trường học đã được xử lý xong, nữ giáo viên và con của Hồng Triết đã bị đuổi ra khỏi trường, Hồng Triết cũng bị tước thân phận hiệu trưởng danh dự ngay lập tức.

Cuối cùng Nhiếp Tiểu Vân và Cố Vĩnh Lượng cũng có thể yên ổn học ở trường, không cần phải lo lắng sẽ bị người ngoài quấy rối nữa, hết thảy mọi chuyện đều có kết thúc tốt đẹp.

....

Trời bắt đầu tối dần, dưới ánh đèn đường lờ mờ có một bóng người xinh đẹp đi một mình trên phố, chính là Lăng Dao.

Là nghệ sĩ mới nhất của công ty giải trí Ức Mạch nên Lăng Dao nắm giữ rất nhiều tài nguyên khiến danh tiếng càng lúc càng tăng, đồng thời công việc của cô ấy cũng ngày càng nhiều, càng mệt mỏi nhưng trái lại cô ấy càng cảm thấy vui vẻ hơn, cảm thấy cuộc sống như thế càng trở nên phong phú và có ý nghĩa hơn.

Cô ấy đã ước mơ làm một minh tinh ngay từ khi con bé, cuối cùng giấc mơ năm xưa đã trở thành sự thật rồi.

Khi trở về nhà, Lăng Dao đóng cửa lại, cởi giày và tất ra, bước chân trần trên tấm thảm mềm mại, thả lỏng cơ thể sau một ngày mệt mỏi.

Lúc cô ấy bước vào phòng khách định uống miếng nước, chợt kinh ngạc phát hiện có một người đàn ông đang ngồi trên sô pha trong phòng khách.

Người đàn ông vẫy tay chào cô ấy: "Xin chào, đã lâu không gặp."

Lăng Dao sợ tới mức suýt hét toáng lên, cô ấy biết người đàn ông này, chính là bạn trai cũ của cô ấy, người đã chia tay cô ấy vào nửa năm trước - Mạc Thiếu Hồng.

Bọn họ quen nhau từ khi còn học đại học và yêu nhau từ lúc nào không hay, nhưng đến nửa năm trước Lăng Dao mới biết Mạc Thiếu Hồng là tên bắt cá nhiều tay, ngoài Lăng dao ra thì anh ta còn yêu đương với năm sáu cô bạn gái nữa.

Anh ta "qua lại" với những người phụ nữ đó mỗi ngày, cho nên Lăng Dao mới nhẫn tâm chia tay với anh ta và cắt đứt mối quan hệ kể từ đó.

Mạc Thiếu Hồng cũng không quá để ý, dù sao anh ta cũng có rất nhiều phụ nữ, ít đi một người cũng chẳng sao, nếu không có Lăng Dao thì sau này tìm thêm người khác là được, cho nên trong suốt sáu tháng qua bọn họ không hề liên hệ gì với nhau nữa.

Cứ tưởng rằng đời này bọn họ sẽ giống như người qua đường mãi mãi không liên quan gì với nhau nữa, nhưng hôm nay Mạc Thiếu Hồng lại đột nhiên xuất hiện trong nhà của Lăng Dao.

Mà chuyện đáng sợ hơn là trước khi đi Lăng Dao đã đóng chặt cửa chính và cửa sổ rồi, thế Mạc Thiếu Hồng vào đây bằng cách nào?

Mạc Thiếu Hồng nhìn ra nghi ngờ của cô ấy bèn móc ra một cái chìa khóa từ trong túi rồi nói: "Em quên rồi à, lúc tình cảm chúng ta còn tốt, em đã đưa chìa khóa cho tôi đấy."

Lăng Dao hừ lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: "Chúng ta đã chia tay rồi, anh còn ở trong nhà tôi làm gì?"

Mạc Thiếu Hồng mỉm cười: "Dao Dao, đừng tuyệt tình như vậy mà, hôm nay anh đến đây là muốn nối lại tình xưa với em."

Lăng Dao cho anh ta hai chữ: "Nằm mơ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play