Đinh Mộng Nghiên nửa tin nửa ngờ, mặc dù cô cảm thấy lời nói của Giang Sách không thể tin, nhưng thấy rằng hai lần trước anh đều nói đúng cho nên cô vẫn cảm thấy hay là cứ mong đợi một lần.

Lúc này chỉ thấy Mộc Dương Nhất giơ tay cầm lên cái chìa khóa Triệu Đồng dâng lên.

Khuôn mặt Triệu Đồng lộ ra vẻ hưng phấn.

Ông ta mừng thầm trong lòng: Ha ha, gì mà thích rượu Dương Tuấn chứ, cùng lắm cũng chỉ là làm dáng một chút thôi, quay đầu lại còn không phải đã chọn trúng biệt thự sang trọng của mình hay sao? Mình không có thua.

Mộc Dương Nhất nhìn về phía Triệu Đồng: "Ông Triệu, cái chìa khóa này là ông tặng sao?"

"Dạ, là tôi."

"Ừm, nếu như tôi nhớ không lầm, nhà ở tiểu khu Phong Lĩnh cũng không rẻ. Biệt thự bên đó, mỗi một căn trung bình cũng hai mươi triệu trở lên."

Triệu Đồng vui vẻ nói: "Đắt thì có đắt một chút, nhưng chỉ có căn nhà giá này mới có thể xứng với thân phận của tổng phụ trách!"

Ánh mắt Mộc Dương Nhất lóe lên sắc lạnh, cố ý hỏi: "Căn này là ông mua sao?"

"Dĩ nhiên."

"À? Vậy xin hỏi ông Triệu, ông thân là chủ quản bộ phận thị trường ở Cục Thủy Lợi, tiền lương mỗi tháng là bao nhiêu vậy?"

Nụ cười trên mặt Triệu Đồng từ từ biến mất, cảm thấy bầu không khí hình như có chút không đúng.

"Ờ, tiền lương, mỗi một tháng chừng một vạn."

"Ừ, một vạn vậy coi như là có hoa hồng, tiền thưởng cuối năm cùng với các loại phúc lợi, một năm ông thu vào cũng khoảng chừng hai mươi vạn?"

Triệu Đồng càng nghe càng thấy không đúng: "Đúng vậy, không sai."

Mộc Dương Nhất khẽ lắc đầu: "Cái này thì thật là kỳ lạ. Một năm thu vào hai mươi vạn thì làm thế nào mua được biệt thự sang trọng hai chục triệu? Triệu Đồng, ông có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý không?"

Toàn bộ những người ở đây đều kinh hãi, vấn đề này rất nghiêm trọng.

Thật ra thì ai cũng biết trong này nhất định có vấn đề, nhưng thấy là tặng quà tâm tình, mặc dù mọi người đều cảm thấy có vấn đề nhưng cũng không nghĩ sẽ bị khiển trách.

Nhưng người tổng phụ trách mới tới này lại không nghĩ như vậy.

Tất cả những người mới vừa tặng quà đều đổ mồ hôi lạnh, số người tặng lễ vật trăm ngàn thì âm thầm vui mừng, số tặng lễ vật mấy trăm ngàn lên tới tiền triệu thì lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.

Dĩ nhiên lạnh nhất vẫn là Triệu Đồng.

Vài trăm ngàn đến tiền triệu thì ông ta còn có thể mượn cớ nói là tích góp nhiều năm qua, nhưng con số hai mươi triệu tệ này thì ông ta ông phải tích bao nhiêu năm chứ?

Dựa vào thu nhập của Triệu Đồng, vậy thì phải 100 năm mới có thể tích đủ!

Hiển nhiên nguồn thu của Triệu Đồng có vấn đề.

Bây giờ tay chân Triệu Đồng lạnh như băng, không ngừng nuốt nước miếng, một chữ cũng không nói được.

Mộc Dương Nhất lớn giọng: "Triệu Đồng, ông nói hai mươi triệu mua nhà này ở đâu mà ra?"

'Bịch' một tiếng, Triệu Đồng bị dọa đến ngã ngồi dưới đất.

Ông ta có thể trả lời là từ đâu?

Mộc Dương Nhất hừ lạnh một tiếng: "Tôi thấy là ông không trả lời được rồi, vậy thì vào đồn từ từ khai ra đi, người đâu, còng ông ta lại, dẫn đi."

Lập tức có mấy nhân viên mặc đồng phục cảnh sát vọt ra, bẻ hai tay Triệu Đồng ra sau lưng còng lại, giải đi ngay trước mặt mọi người.

"Đừng, sếp Mộc, có gì thì nói, đây là xảy ra chuyện gì vậy chứ?"

"Buông tôi ra, các người buông tôi ra."

Cặp mắt Triệu Đồng vô thần, nằm mơ cũng không nghĩ tới tặng quà sẽ dẫn đến phiền toái lớn như vậy.

Lúc ông ta ở trước mặt mọi người bị giải đi, ai nấy đều theo bản năng cúi đầu xuống không dám nhìn, bởi vì bọn họ đều sợ mình sẽ trở thành Triệu Đồng tiếp theo.

Mộc Dương Nhất tiếp tục nói: "Thật ra thì tôi biết mọi người bên dưới đều có vấn đề, tôi xin khuyên mọi người từ nay về sau nên đàng hoàng một chút, nếu không kết quả của Triệu Đồng chính là kết quả của mọi người!"

"Những ý nghĩ dựa vào việc tặng quà kéo gần quan hệ, tôi khuyên mọi người đều tỉnh lại đi. Tổng phụ trách sẽ không thích."

"Lễ vật hôm nay các người đưa tới, lấy lại hết đi, một món tổng phụ trách cũng không cần. Lần này thì như vậy, nếu còn có lần sau tuyệt đối sẽ không tha cho các người!"

Mọi người rối rít cúi đầu, bị dọa sợ cũng không dám lớn tiếng thở hổn hển.

Cuối cùng Mộc Dương Nhất giơ lên mấy chai rượu Dương Tuấn: "Đồng chí Đinh Khải Sơn, người khác có thể đem lễ vật về, nhưng lễ vật của ông tôi sẽ thay mặt tổng phụ trách nhận lấy."

Đinh Khải Sơn tươi cười: "Đây là vinh hạnh của tôi."

Mộc Dương Nhất gật đầu một cái: "Ông không giống những người khác, tôi coi trọng ông, cố gắng lên."

"Cảm ơn."

Mộc Dương Nhất xoay người rời đi.

Đinh Mộng Nghiên vỗ ngực một cái, thở phào nhẹ nhõm nói: "May mà có anh nghĩ kế cho ba em, bảo ông ấy đưa rượu Dương Tuấn. Nếu không ba em cũng đưa lễ vật mấy trăm ngàn, sẽ bị khiển trách như người khác."

Giang Sách cười một tiếng: "Bây giờ em tin lời của anh rồi chứ?"

"Ừ, anh quả thật đúng là người tổng phụ trách." Đinh Mộng Nghiên rất hả giận nói: "Tên cặn bã Triệu Đồng kia, cuối cùng cũng có người xử lý ông ta, chỉ không biết là có phải ông ta chỉ làm theo quy trình rồi được thả ra hay không."

Giang Sách nói: "Em yên tâm, ông ta giấu số tiền khổng lồ như vậy, chắc là phải bị nhốt mấy năm."

Thân là Tu La chiến thần, tổng phụ trách ba khu, Giang Sách có thể bảo đảm lần này tuyệt đối sẽ không tùy tiện tha cho Triệu Đồng dễ dàng như vậy.

Đây chính là hậu quả của việc nhòm ngó Đinh Mộng Nghiên!

Đinh Khải Sơn đi tới, khuôn mặt lộ nụ cười mỉm: "Giang Sách, thằng nhóc này được đó, nếu không phải anh nghĩ kế cho tôi thì hôm nay tôi cũng sẽ bị dạy dỗ như những người khác."

Giang Sách cười một tiếng: "Ba, ba vui vẻ mới là quan trọng nhất."

Trong giây lát Đinh Khải Sơn cảm thấy người con rể này cũng không đáng ghét như trước, hôm nay có thể nói là Giang Sách đã giúp ông nở mặt một lần.

Ở công ty bị Triệu Đồng chèn ép nhiều năm như vậy, hôm nay đã toàn thắng Triệu Đồng.

Tâm trạng Đinh Khải Sơn vô cùng vui vẻ

"Đi, hôm nay ba mời, chúng ta đi ra ngoài ăn bữa ngon."

Giang Sách lắc đầu một cái: "Ba, con còn có chút chuyện, ba và Mộng Nghiên đi ăn trước đi."

"Anh có chuyện gì?"

"Con muốn đi thăm em trai con."

Đinh Khải Sơn và Đinh Mộng Nghiên liếc nhìn nhau, đều lộ ra vẻ mặt đau thương.

"Cũng đúng, anh đã trở về hai ngày nhưng vẫn chưa đi bái tế, đi thăm em trai một chút cũng là phải."

"Giang Sách, cố lên, mặc dù bây giờ tình trạng của anh không tốt lắm, nhưng chỉ cần anh chịu cố gắng thì vẫn có cơ hội làm cho nhà họ Giang vùng lên lần nữa."

Giang Sách gật đầu một cái: "Anh biết mà."

"Vậy em với ba đi về trước."

"Ừ."

Đinh Khải Sơn dẫn Đinh Mộng Nghiên rời khỏi hội trường, sau đó Giang Sách cũng đi ra ngoài.

Anh gọi một chiếc taxi, đến ven bờ Tây Giang.

Dừng xe, mở cửa.

Giang Sách đi về phía mộ phần ở bờ sông, mỗi một bước đi, trái tim cũng mãnh liệt rung động một cái, lòng tự trách sâu đậm đè ép khiến anh gần như sắp không thở nổi.

"Mạch, xin lỗi, anh về trễ."

"Mạch, anh rất nhớ em."

"Mạch."

Anh đi tới bên mộ phần nhìn bia mộ đơn giản tựa như Giang Mạch còn ở bên cạnh.

Chiến thần chỉ biết đến máu me, lần đầu tiên trong hốc mắt đầy ắp nước mắt.

Hai tay Giang Sách vuốt ve bia mộ sần sùi, cảm giác áy náy trong nội tâm giờ khắc này mới giải phóng ra ngoài.



Trần Xuân Hòa

toàn quay trả đoc được là kiểu gì





6 giờ trước

Hieu Pham

hay nè



26/03

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play