Giơ tay vào trường hợp này, chính là ra hiệu muốn trả giá!
Giá cả bây giờ đã là mười lăm tỷ, trả giá, thì ít nhất cũng phải lên mười lăm tỷ năm trăm nghìn, Giang Sách lấy cái gì để trả?
Đương nhiên, Tôn Tuấn Phong không quan tâm Giang Sách có thể đấu giá nổi hay không.
Anh ta lo lặng là sẽ bị Bộ Nhược Trần hiểu nhầm anh ta là một nhóm với Giang Sách, đến lúc đó coi anh ta trở thành kẻ định thì không xong rồi.
Cho nên anh ta mới nhanh chóng bảo Giang Sách hạ tay xuống.
Nhưng mà đã không còn kịp rồi.
Người chủ trì đã thấy được cánh tay Giang Sách, sau sự kinh ngạc ngắn ngủi, cười hỏi: “Quý ông này, xin hỏi là anh muốn trả giá sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy anh muốn ra giá bao nhiêu?”
“Hai mươi triệu.”
Hai mươi triệu?
Thế mà Giang Sách lại giống với Bộ Nhược Trần, vừa mở miệng đã tăng thêm năm triệu, đúng là không có tiền mà cứ giả vờ có tiền.
Đinh Mộng Nghiên ngồi bên cạnh lắp bắp kinh hãi: “Giang Sách, anh đừng làm bậy, làm sao anh có nhiều tiền như vậy? Đến lúc đó không lấy ra thì phải làm sao đây?”
Tôn Tuấn Phong cười lạnh nói: “Không lấy ra, vậy thì bị đập cho một trận, chứ còn có thể làm sao nữa?”
Người chủ trì mỉm cười nói: “Quý ông này ra giá hai mươi triệu, còn có ai ra giá nữa không?”
Ào ào, toàn bộ ánh mắt đều quay về phía Bộ Nhược Trần.
Ngoại trừ Bộ Nhược Trần, không có người nào có thể theo được mức giá này.
Có điều nói thật, tuy rằng Bộ Nhược Trần có tiền, nhưng có tiền cũng không thể tiêu như vậy, hai mươi triệu, hai mươi triệu vàng thật bạc trắng, há có thể nói tiêu là tiêu?”
Lần này anh ta ra ngoài đi chơi, tổng cộng trên người chỉ mang theo hai mươi lăm triệu.
Người khác thêm một trăm triệu, Giang Sách lại tăng thêm gần ba mươi triệu, đây là trả giá sao? Giả thật chính là làm bậy! Không phải tên điên thì là gì?
Ánh mắt mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm Giang Sách, trong lòng đều cho rằng Giang Sách điên rồi.
Khuôn mặt Đinh Mộng Nghiên càng chua xót hơn, cô không rõ Giang Sách đang làm gì.
Lần trả giá đầu tiên đã rất hoang đường, cũng may Bộ Nhược Trần theo, lúc này chỉ cần anh không theo nữa, thì chuyện này cũng sẽ kết thúc.
Nào biết rằng Giang Sách không những theo, mà còn thẳng thừng nâng giá lên năm mươi triệu.
Ha ha, anh lấy đâu ra được năm triệu đây?
Lần đầu tiên Đinh Mộng Nghiên nổi giận với Giang Sách, chất vấn: “Giang Sách, anh có biết mình đang làm gì hay không?”
Giang Sách thờ ơ nói: “Anh tự mua sợi dây chuyền cho em đó.”
“Mua dây chuyền? Anh đây là làm bậy! Năm mươi triệu, một sợi dây chuyền năm mươi triệu?”
Giang Sách mỉm cười không nói.
Lúc này, Bộ Nhược Trần đứng dậy, anh ta lớn như vậy, trước nay chỉ có anh ta khoe khoang trước mặt người khác, chứ chưa bao giờ thấy người khác khoe khoang ở trước mặt anh ta.
Năm mươi triệu? Đến trăm triệu anh ta cũng không theo nổi.
Nhưng anh ta không muốn bỏ qua như vậy.
Anh ta không nuốt trôi được cục tức này.
Bộ Nhược Trần nhìn về phía Giang Sách nói: “Này, tên nhãi kia, anh có biết tôi là ai không? Dám ra giá với tôi, có phải anh…”
Không chờ anh ta nói xong, Giang Sách lắc đầu, duỗi tay nói: “Một trăm triệu.”
Mọi người đều sững sờ.
Một hơi tăng lên năm nghìn vạn?
Chơi lớn như vậy sao?
Sau khi Bộ Nhược Trần lên tiếng, mà đối phương còn ngông cuồng như vậy, quả thực là vô cùng nhục nhã mà!
Bộ Nhược Trần quát: “Mày, mẹ kiếp, đang cố tình đối nghịch với ông đây sao? Mày có tin hay không…”
Giang Sách giơ tay lần thứ ba
“Hai trăm triệu.”
Ầm!
Hơn trăm người ngồi dây, trong đầu ai cũng đều nổ vang ầm ầm.
Hai trăm triệu?
Để mua một sợi dây chuyền?
Người này mà không phải tên điên thì chính là một người cực kỳ có tiền.
Bộ Nhược Trần cứng họng không trả lời được, anh ta cho rằng dùng thân phận của mình là có thể hù dọa đối phương, kết quả bị đối phương dùng tiền đập vào mặt hai lần, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh ta cảm nhận được cảm giác bị người ta xỉ nhục.
Anh ta cắn răng nói: “Được, được lắm, hai trăm triệu đúng không? Ông đây không theo!”
“Nhưng mà tên khốn nhà mày đừng nghĩ trả giá xong thì có thể bỏ chạy.”
“Hai trăm triệu, mày tưởng là giấy vụn sao, có thể tùy tiện lấy ra? Hôm nay ông đây muốn nhìn thử có đúng là mày thật sự có tiền như vậy không.”
“Nếu mày không ra được hai trăm triệu, hôm nay đừng mơ có thể bước ra khỏi cánh cửa này!”
Không khí ở hiện trường đã lạnh đến muốn đóng băng.
Tay chân Đinh Mộng Nghiên lạnh lẽo, cảm thấy phẫn nộ vì hành vi “ngu xuẩn” của Giang Sách, nhưng lại cảm thấy lo lắng cho anh hơn.
Đắc tội Bộ Nhược Trần cũng không phải là trò đùa.
Phải chết!
Chỉ thấy một đám người che kín cửa lại, tất cả những người đó đều là thuộc hạ Bộ Nhược Trần hôm nay Giang Sách không lấy ra hai trăm triệu, thì đừng mơ rời khỏi chỗ này.
Tôn Tuấn Phong cười ha hả nói: “Cô Đinh, cô cứ đi trước với tôi, tên ngốc này không cứu được rồi, để anh ta ở lại đây xấu hổ vì mất mặt, bị người ta đánh cho mập mình.”
Đinh Mộng Nghiên trừng mắt lườm anh ta, không nói chuyện.
Lúc này, người chủ trì mỉm cười nói với Giang Sách: “Quý ông này, anh lấy giá “hai trăm triệu” giành được dây chuyền phỉ thúy, bây giờ xin anh trả tiền.”
Ánh mắt mọi người lập tức phóng lại đây.
Giang Sách nhíu mày, có hơi hối hận hỏi: “Giá hai trăm triệu xác định không thể sửa được sao?”
Tôn Tuấn Phong cười như điên: “Tên ngốc, đương nhiên không thể sửa lại! Ai bảo anh làm màu, bây giờ làm màu quá trớn rồi? Xem tên ngốc nhà anh làm sao để cho qua được chuyện này.”
Giang Sách sờ mũi, nói: “Tôi chỉ nói hai trăm triệu, nhưng không nói là đơn vị gì.
Người chủ trì cười lạnh một tiếng: “Quý ông, chỗ này chúng tôi sử dụng đơn vị “RMB”, nếu anh muốn dùng tiền Nhật, tiền Hàn, hoặc là đồng baht Thái để lừa dối, thì chúng tôi sẽ không chấp nhận…”
Giang Sách vẫy tay: “Ý của tôi chính là, hai trăm triệu mà tôi nói không phải RMB, càng không phải tiền Nhật, tiền Hàn, hay là đồng baht Thái, hai trăm triệu mà tôi nói có đơn vị là “bảng Anh”.”
Yên lặng.
Yên lặng như chết.
Lặng ngắt như tờ, mọi tiếng động đều biến mất.
Ánh mắt nhìn Giang Sách vô cùng phức tạp, người đàn ông này đã không thể dùng từ “tên điên” để hình dung, anh thật sự chính là “ma quỷ” rồi!
Đã nhìn thấy trả giả, nhưng chưa từng thấy trả già như thế này, có người nào còn cố ý trả giá cao thêm nữa không?
Bộ Nhược Trần ở bên kia đã sắp cười đến sốc cả hông. chỉ vào Giang Sách nói: “Tên ngu này từ đâu đến, ông đây đã buồn cười muốn chết. Anh có biết là một bảng Anh tương đương với 9.33 đồng RMB? Hai trăm triệu bảng Anh, thì khoảng cỡ hai tỉ RMB!”
“Tiêu hai tỷ để mua một sợi dây chuyền? Ngu xuẩn, cực kỳ ngu xuẩn!”
“Không đúng, mẹ kiếp, anh đang đùa mọi người đúng không? Anh lấy ra được hai tỷ sao?”
Tất cả mọi người đều lắc đầu.
Không có bất kỳ ai tin Giang Sách có thể lấy ra hai tỷ, người này nhất định đang nói đùa với mọi người, không phải người ngốc thì cũng là người điên.
Khuôn mặt Đinh Mộng Nghiên tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc, giọng điệu trầm xuống: “Giang Sách, rốt cuộc anh đang làm gì vậy? Không phải bình thường anh rất lý trí sao? Tại sao hôm nay cứ như là phát điên? Rốt cuộc anh bị làm sao vậy?”
Giang Sách vuốt nhẹ mái tóc dài của Đinh Mộng Nghiên, hờ hững nói: “Anh không bị điên. Anh chỉ cảm thấy, giá cả hai trăm triệu vẫn không xứng với tình yêu của anh và em.”
“Không phải anh mua sợi dây chuyền, mà là nhân chứng.”
“Nhân chứng cho tình yêu thuần khiết chân thành tha thiết nhất giữa anh và em.”
“Cho nên anh muốn tăng giá, để phần nhân chứng này trở nên nặng hơn, dày hơn, như vậy anh mới yên tâm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT