Giám khảo chính mắt lạnh nhìn Hoa Tưởng Dung, nghiêm khắc nói: "Tôi nhắc lại một lần nữa, công ty giải trí Ức Mạch của chúng tôi ký hợp đồng với nghệ sĩ, không chỉ coi trọng tài nghệ mà càng xem trong đạo đức của nghệ sĩ."

"Đạo đức của ngài Nhiếp Tranh đây hơn cô gấp trăm lần, tài nghệ thì càng xuất chúng."

"Nghệ sĩ ưu tú tài đức vẹn toàn như vậy tại sao không ký?"

"Nhìn lại cô, chỉ một chút thành tích nho nhỏ thôi đã kiêu ngạo tự mãn, tự cho mình là ngôi sao lớn, bị một đám fan hâm mộ khen vài câu đến họ của mình là gì cũng quên hết rồi. Tự cô cân nhắc một chút, khả năng ca hát, nhảy múa của cô đã đạt đến trình độ chuyên nghiệp chưa?"

"Làm người phải tự biết lấy mình, Hoa Tưởng Dung, cô khiêm tốn chút đi!"

Trận quở trách này khiến Hoa Tưởng Dung á khẩu không nói được gì.

Từ trước tới giờ cô ta chưa từng chịu sự sỉ nhục lớn như vậy, chưa bao giờ.

"Được, được lắm." Hoa Tưởng Dung chỉ vào giám khảo chính: "Ông không ký với tôi đúng không? Bà đây thèm vào! Tôi lập tức đến gia nhập công ty giải trí Bá Khổng, mấy người chờ hối hận đi."

"Ngược lại tôi muốn xem xem, một kẻ đần độn như ông ký với một đầu bếp thì có thể có tiền đồ gì. Hy vọng ông ta diễn kịch kiếm tiền cho mấy người? Hay là hy vọng ông ta tổ chức concert?"

"Ha ha, giải trí Ức Mạch, quả thực là rác rưởi, đồ bỏ đi!"

Hoa Tưởng Dung đã hoàn toàn mất đi lý trí, cô ta không thể nào chấp nhận được chuyện cô ta PK thua Nhiếp Tranh.

Một kẻ nghèo kiết xác bị cô ta khinh thường bao nhiêu năm, đột nhiên có một ngày đánh bại cô ta, ngồi lên đầu cô ta, chuyện này khiến cô ta dường như phát điên.

"Đồ bỏ đi."

"Đồ bỏ đi."

Hoa Tưởng Dung không màng tới hình tượng, hùng hùng hổ hổ ra khỏi phòng ký hợp đồng, quản lý cũng nhanh chóng theo sau.

Nhiếp Tranh liên tục lắc đầu: "Danh lợi thật sự sẽ khiến con người trở thành như vậy sao? Ài..."

Giám khảo chính nhìn ông ấy nói: "Ngài Nhiếp, mời ngài theo tôi đi ký hợp đồng."

"Được."

Hai người rời đi.

Giang Sách ngồi trên ghế mỉm cười thở phào nhẹ nhõm, Trình Đan Đình đang đứng ở một bên đi tới, sắc mặt lạnh lùng.

"Giang Sách, lần này hài lòng chưa?"

Giang Sách gật gù: "Cảm ơn, nếu không phải có cô hỗ trợ, Nhiếp Tranh cũng không thể ký hợp đồng được."

Trình Đan Đình cười khổ một tiếng, nói: "Tôi giúp được anh, nhưng làm khổ chính mình rồi. Nói cho cùng Nhiếp Tranh cũng chỉ là một đầu bếp, không phải nghệ sĩ, ký hợp đồng với ông ấy nếu như không xử lý ổn thỏa, sẽ trở thành trò cười trong giới. Đặc biệt là loại phụ nữ giống như Hoa Tưởng Dung, không chừng sẽ nói lung tung sau lưng."

Giang Sách nhìn Trình Đan Đình: "Sao vậy, còn có chuyện mà cô không nắm chắc à?"

Trình Đan Đình lườm anh: "Anh tâng bốc tôi ít thôi, sau khi Nhiếp Tranh ký kết hợp đồng phải làm thế nào giúp ông ấy vạch ra kế hoạch phát triển, tôi còn phải suy nghĩ thật kỹ."

Một người không có bất kỳ tài nghệ gì, phải xây dựng hình tượng thế nào đây?

Có hình tượng gì có thể xây xây dựng?

Hơn nữa ông ấy còn là một người tàn tật, chỉ có một cánh tay.

Lẽ nào, muốn bán thảm? Thế chẳng phải là ăn mày à? Tuyệt đối không được.

Sau khi suy nghĩ một hồi, Trình Đan Đình đưa mắt nhìn hộp cá dưa chua trên bàn, biểu hiện vừa rồi của Nhiệp Tranh cô đã thấy rồi, mặc dù không có tài nghệ gì, nhưng tài nấu nướng của Nhiếp Tranh có thể nói là tuyệt vời, đạt đến đỉnh cao.

Nếu như tận dụng thật tốt...

Nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng của Trình Đan Đình lộ ra nụ cười: "Có rồi!"

"Nghĩ ra nên làm thế nào rồi?"

"Nhiếp Tranh muốn trở thành một nghệ sĩ chuyên nghiệp là chuyện không thể nào, nhưng ông ấy hoàn toàn có năng lực trở thành bậc thầy trong một lĩnh vực nào đó, một đại V, ông ấy có tiềm năng này."

Bậc thầy trong một lĩnh vực nào đó?

Đại V?

Giang Sách có hơi ngơ ngác, không quá hiểu những từ này có quan hệ gì với Nhiếp Tranh, có điều nếu như Trình Đan Đình đã nói như thế rồi, vậy thì cứ tạm thời tin tưởng đi.

Trình Đan Đình nói: "Không được, chuyện này không thể đợi được, tôi phải nhanh chóng sắp xếp, Giang Sách, anh có thể về trước rồi, tôi muốn giữ Nhiếp Tranh lại tiến hành lên kế hoạch toàn diện cho ông ấy, tối nay để cho ông ấy tham gia chương trình."

"Nhanh như vậy?"

"Ừ."

Nói xong Trình Đan Đình lập tức chạy đi.

Giang Sách hai tay đút túi, quay người rời đi.

Chuyện bên giải trí Ức Mạch đã giải quyết gần như ổn thỏa rồi, gần đây phía Khoa học công nghệ Tẩm Mộng cũng khá là yên bình.

Giang Sách nhàn rỗi không có chuyện gì làm, đến trung tâm thương mại dạo một vòng, mua vài chai rượu rồi về nhà.

Vừa về đến nhà liền nhìn thấy mẹ vợ Tô Cầm đang ngồi trên ghế sô pha,trong tay ôm Ipad nghiêm túc xem.

"Mẹ, đang xem gì mà chăm chú như vậy?"

"A, Giang Sách, con lại đây xem, người đang nấu ăn này có phải đầu bếp lần trước con mời đến cho mẹ không?"

"Hả?"

Giang Sách đi tới, nhìn màn hình Ipad, ngay lập tức thấy vui vẻ.

Tô Cầm đang xem một chương trình trên nền tảng livestream tên là "Đấu Sa".

Chỉ thấy trong màn hình là một phòng bếp nhỏ, trang trí vô cùng gọn gàng ngăn nắp, sau đó Nhiếp Tranh mặc quần áo cũng không biết là của triều đại nào, còn để tóc dài, giống như đại hiệp trong phim cổ trang vậy, đang giải thích nấu ăn như thế nào, đồng thời tự mình thao tác làm mẫu.

Giang Sách để ý đến tên phòng livestream là: Độc Ti Đao Khách!

Phụt...

Suýt chút nữa thì Giang Sách không nhịn được cười, đừng nói, đúng là rất có hình tượng.

Nhiếp Tranh trong màn hình chỉ có một cánh tay, đồng thời đang dùng dao khắc hoa, kỹ thuật cực tốt, khiến người ta khó có thể tưởng tượng nổi.

Một tay, cổ trang, kỹ thuật dùng dao, đồ ăn ngon.

Những nguyên tố quan trong này dung hợp với nhau, thêm vào việc giải trí Ức Mạch mua bài đề cử của trang chủ Đấu Sa, không đến mười phút, số người theo dõi tăng lên theo cấp số nhân.

Từ mười mấy người lúc bắt đầu, trực tiếp nhảy lên đến vài trăm người, sau đó lại hơn nghìn, hơn vạn người.

Hễ là người vào xem livestream đều bị hấp dẫn.

Đầu tiên là bị một cánh tay, đồ cổ trang thu hút tầm mắt, khiến bạn sinh ra cảm giác mới mẻ, phối hợp với âm nhạc võ hiệp sôi sục càng khiến cho người xem dâng trào nhiệt huyết.

Dưới tình huống này lại nhìn thấy kỹ thuật dùng dao tuyệt đỉnh của Nhiếp Tranh, tâm lý sùng bái của khán giả lập tức bị kích thích.

Nhấn like, theo dõi, bình luận nhanh chóng tăng lên.

"Chủ phòng, ông thật sự chỉ có một cánh tay à?"

"Oa, kỹ thuật dùng dao tuyệt đỉnh này, cả đời này của tôi cũng không theo kịp, bái phục, bái phục."

"Lão Thiết 666!!!"

Phần bình luận nảy lên nhanh chóng, tò mò, sùng bái, ý nghĩ của khán giả bị nắm bắt chặt chẽ.

Thứ mà Nhiếp Tranh muốn làm chỉ là chăm chú hết sức để nấu món ăn thật tốt, sau đó trong lúc nấu ăn, sẽ phổ cập cho khán giả, giải thích cặn kẽ là được, những chuyện còn lại đều sẽ có nhân viên chuyên môn giúp ông ấy giải quyết.

Chỉ trong chốc lát, phòng livestream Độc Ti Đao Khách trở thành phòng livestream hot nhất của toàn bộ nền tảng Đấu Sa, máy bay, tên lửa liên tục xuất hiện.

Thêm vào những hotsearch trên Weibo mà giải trí Ức Mạch mua, biến bốn chữ "Độc Ti Đao Khách" xếp ở vị trí đầu tiên, chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, Nhiếp Tranh liền hoàn toàn nổi tiếng.

Đương nhiên, Nhiếp Tranh của lúc này cũng không còn gọi là Nhiếp Tranh, mà có một nghệ danh mới đó là Đao Thần.

Tô Cầm xem hết sức chăm chú, biểu tình sùng bái không nói hết được bằng lời.

"Thật giỏi, kỹ thuật này của Đao Thần đúng là quá lợi hại."

"Đồ ăn ông ấy làm nhất định rất ngon, ôi chao, thật muốn nếm thử một miếng."

Giang Sách mỉm cười đi qua một bên, trong lòng cảm thấy vui thay Nhiếp Tranh, đối với Trình Đan Đình càng khâm phục hơn.

Người phụ nữ này đúng là rất giỏi.

Có thể trong một thời gian ngắn, biến một đầu bếp thành một "nghệ sĩ", hơn nữa còn khiến đề tài nổi lên nhanh chóng, trí tuệ và thủ đoạn của Trình Đan Đình trên phương diện giải trí, người bình thường đều không thể so được.

"Có thể có được cô ấy, đúng là may mắn của mình."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play