Ngày hôm sau, bước chân vào toà soạn, Du Nhiên đột nhiên cảm thấy không khí ở đây không ổn lắm, tất cả mọi người đều dùng ánh mặt không mấy thiện cảm nhìn chằm chằm cô. Du Nhiên đang khá bối rối trước việc này chỉ đến khi tiếng nói của Tiểu Văn cất lên:

_ Du Nhiên, hôm nay tổng giám đốc Lý tuyên bố cậu được lên chức chủ biên rồi! Còn nói tối nay mọi người sẽ cùng đi KTV Cảnh đêm để chúc mừng cậu.

_ Tổng giám đốc Lý đã tuyên bố chuyện này rồi? Đau đầu quá đi mất… sao ông ấy không nói với mình một câu chứ.

_ Du Nhiên, cậu không vui sao?

_ Không có, chỉ là mình cảm thấy quá đường đột thôi!

Haizz… xem ra cô nên can thiệp vào chuyện này rồi… tốt nhất là vẫn nên nói với Doãn Đình Nghiêm một tiếng.

Bên cạnh tâm trạng nặng trịch của Du Nhiên, Tiểu Văn vô tư khuấy động không khí một cách hồn nhiên..

_ Du Nhiên, đã là tổng giám đốc Lý ra lệnh thì cậu đừng nghĩ nhiều làm gì nữa. Chuẩn bị đi, lát tan làm chúng ta cùng đi KTV!

Suy nghĩ đắn đo một hồi, Du Nhiên cảm thấy cô vẫn chưa có kinh nghiệm, vị trí chủ biên này là một gánh nặng, nếu nhu không phải nhờ Doãn Đình Nghiêm cô cũng còn không dám chắc mình có được nhận làm chính thức hay không nữa huống chi là vị trí cao như này, vẫn nên…

*Trên xe taxi đến KTV

Ngồi trên xe mà Du Nhiên muốn độn thổ với Tiểu Văn luôn vậy, cô nàng cứ liên tục hỏi dò mối quan hệ của cô và Doãn Đình Nghiêm là gì. Thật sự bất lực mà!

_ Du Nhiên! Cậu mau thành khẩn khai báo đi, rốt cuộc cậu và tổng giám đốc Doãn có mối quan hệ gì?

_ Cậu nói linh tinh gì vậy? Mình và anh ta không có quan hệ gì hết!

_ Hả? Vậy tổng giám đốc Doãn đang theo đuổi cậu đúng không? Tiểu Văn liền bật ngay chế độ thám tử từ từ thám thính Du Nhiên.

_ Được rồi, được rồi. Chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa.

_ Du Nhiên, tổng giám đốc Doãn là người đàn ông độc thân, giàu có lại còn chu đáo với cậu, cậu phải nắm bắt cơ hội đấy.

_ Tiểu Văn, có phải Doãn Đình Nghiêm đã hối lộ cậu gì đúng không? Sao tự nhiên cứ nói tốt cho anh ta thế?

_ Mình đâu có đâu, chỉ vì tớ muốn tốt cho cậu thôi mà.

*KTV Cảnh đêm.

Hai người được tổng giám đốc Lý tiếp đón tận nơi, chủ quản là thế nhưng nhân viên của công ty thì lại khác, họ không hề vui vẻ tý nào. Bầu không khí cũng trở nên ngượng ngùng, không gian lặng thinh, lúc này Du Nhiên có thể nghe được một đàn quạ bay trên đầu mình mất. Tổng giám đốc Lý đành lên tiếng xoá tan bầu không khí này:

_ Du Nhiên, hai người vào đi.

_ Cảm ơn tổng giám đốc Lý, không cần khách sáo vậy đâu.

_ Du Nhiên, từ khi vào công ty, công việc đều được hoàn thành xuất sắc, lần này được lên làm chủ biên là xứng đáng rồi.

Lời nói của giám đốc Lý như đang ra hiệu cho nhân viên của ông ta cùng hành động theo mình. Nghe những lời khen có cánh của họ Du Nhiên và Tiểu Văn cảm thấy thật giả tạo theo.

_ Chủ biên Lục, chỉ cần cô có chí hướng, không cần quan tâm đến tuổi tác sau này nhất định sẽ thành công!

_ Chủ biên Lục, chúng tôi đều đã nhìn thấy sự cố gắng và năng lực của cô mà!

Du Nhiên thật sự không muốn chỉ vì một chức vụ chủ biên mà mình một bước lên mây, nghe những lời nịnh hót của người ta, cô chỉ muốn đi lên bằng chính thực lực của mình. Cô đành lên tiếng giãi bày:

_ Tổng giám đốc Lý, cảm ơn anh đã công nhận công sức của tôi, nhưng tôi vừa mới đến công ty được mấy tháng, nói về kinh nghiệm hay năng lực đều không bằng các anh chị đồng nghiệp khác, chức vụ chủ biên này tôi nghĩ anh vẫn nên tìm người khác phù hợp hơn đi.

Lời nói của Du Nhiên như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt của tất cả các nhân viên có mặt ở đây và tổng giám đốc Lý làm họ rất bất ngờ, bắt đầu xì xào bàn tán to nhỏ.

_ Chẳng lẽ Lục Du Nhiên bị vấn đề về thần kinh hay sao? Tại sao cơ hội tốt như vậy lại không nắm bắt cơ chứ?

_ Còn không phải Lục Du Nhiên có người chống lưng sao tất nhiên là sẽ không cần chức chủ biên này rồi!

Tổng giám đốc Lý vẫn một mực muốn “khuyên nhủ” Du Nhiên đồng ý nhậm chức nhưng cô vẫn nhất quyết từ chối. Cô muốn đi lên bằng chính thực lực của mình chứ không phải mang danh có người đứng sau lưng chống đỡ.

Nét mặt của tổng giám đốc Lý vô cùng sầu não, ông ta không biết nên ăn nói với Doãn Đình Nghiêm kiểu gì đây?!

Vì không khí ở đây quá ngột ngạt, Tiểu Văn cùng Du Nhiên đành chào tạm biệt mọi người và chuồn ra khỏi phòng bao.

Tiễn Tiểu Văn lên xe rồi về, thật xui xẻo Du Nhiên lại gặp đám côn đồ. Một mình Du Nhiên tất nhiên sẽ không thể kháng cự lại được tất cả bọn họ, mà ở đây lại là hẻm tối, cô đâu thể kêu gào nhờ ai giúp được chứ chỉ cố gắng chống cự bằng sức lực yếu ớt còn lại.

_ Thả tôi ra! Cứu tôi với! Các anh không được làm vậy đây làm phạm pháp…

Vì bọn chúng thấy cô không chịu thoả hiệp liền không hề nao núng đánh một bạt tai xuống mặt cô đau điếng…

_ Con đàn bà thối! Giả vờ thanh cao cái gì chứ! Tẹo nữa sẽ cho cô sướng!

Vì hoảng sợ nên co không thể kìn được những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má của mình, đành bất lực đi theo sự sắp xếp của chúng, cô nghĩ nếu Doãn Đình Nghiêm có mặt ở đây thì tốt biết mấy…

Nhắc tào tháo tào tháo liền xuất hiện 🤣

Giọng nói đanh thép sắc lạnh của Doãn Đình Nghiêm vang lên khiến Du Nhiên mừng rỡ. Còn bọn côn đồ kia lại coi anh như cái gai trong mắt, phá vỡ chuyện tốt của chúng.

Anh không quan tâm bọn chúng nói gì, ném một cú đấm giáng xuống ngay mặt của tên cầm đầu, tiếp đó chúng liền đem dao ra doạ anh nhưng bọn chúng nghĩ anh là ai. Doãn Đình Nghiêm mà phải sợ sệt trước con dao bé tý kia à.. không đời nào. Anh liền tung cước đạp thẳng một phát vào người của tên cầm đầu, bọn thuộc hạ thấy đại ca bị đánh như vậy cũng xông lên nhưng kết quả lại làm cho cả đám sợ hãi không dám liều mạng vào chỗ chết làm nữa.

Haizz… anh Nghiêm của tôi lại giở thói lưu manh đòi quà cảm ơn của chị Du Nhiên rồi.

Du Nhiên vì muốn cảm ơn sự xuất hiện kịp thời của Doãn Đình Nghiêm, cô đã nhón chân lên đặt một nụ hôn phướt như chuồn chuồn đạp nước xuống môi anh. Hành động này của cô làm cho Doãn Đình Nghiêm khá bất ngờ…

_ Du Nhiên, có phải em đã thích anh rồi không?

_ Sao cơ… làm gì có chuyện tôi thích anh chứ. Không có chuyện đó đâu.

_ Vậy em giải thích như thế nào về nụ hôn vừa nãy đây?

_ À… thì.. đó chỉ là một nụ hôn thay cho lời cảm ơn thôi mà. Anh nhất định không được hiểu lầm!

_ Rồi… rồi nhưng sau này em đừng đến đây một mình, rất nguy hiểm.

_ Công ty có tổ chức một buổi tiệc thăng chức cho tôi ở đây nên mới… Với cả chuyện Lý Na bắt nạt tôi, anh sai tổng giám đốc Lý sa thải cô ta và đưa tôi lên làm chủ biên tôi đều biết cả rồi… thật sự cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi nhưng.. tôi cũng đã từ chối chức chủ biên đó rồi, tôi muốn đi lên bằng năng lực của mình.

_ Được, anh biết rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play