淘鸨 đồng âm vs 淘宝 (Taobao), ban đầu mình định để tên chương là nv cskh Taobao nhưng mà từ 鸨 có nghĩa là tú bà nên mình để là nhà thổ nha.
==================
Lời này vừa nói ra, toàn bộ người trong xe liền cảm nhận được bầu không khí không giống bình thường.
Long Đông Cường liếc nhìn bọn họ một cái, yên lặng nhét tai nghe vào làm bộ bản thân chỉ là một cục mỡ không để ý đến chuyện bên ngoài mà thôi. Kiền Thiên Ý không nghịch di động chậm rãi ngẩng đầu, lười biếng dựa vào vai Long Đông Cường nửa mở mí mắt xem kịch vui, Diêu Triêu Vụ rơi vào thế khó, ánh mắt liếc qua lại giữa người đại diện và người đại diện cũ của mình, há miệng thở dốc lúng túng nói: "Ngụy Lai, cậu ăn sáng chưa?"
Ngụy Lai ngồi xuống cài đai an toàn, nói: "chưa."
Diêu Triêu Vụ đưa cho Ngụy Lai một thanh chocolate nói: "Cậu lót bụng trước đi."
Nguỵ Lai do dự một chút duỗi tay định nhận lại bị Trần Mai Hàm giật lấy, gã ngoài cười trong không cười nói: "Tôi nhớ không nhầm thì chó không thể ăn chocolate đúng không?"
Ngụy Lai: "......"
Diêu Triêu Vụ mạnh mẽ hòa hoãn không khí, "Lão Trần, cậu đùa gì đó? Ngụy Lai không phải chó, haha."
Tiếng haha này thật sự quá thông minh rồi, Nguỵ Lai hoài nghi hai người này trước đó đã diễn tập cái kịch bản chết tiệt này rồi cũng nên.
Trần Mai Hàm nói: "Nếu hắn không phải chó, vậy thì vì sao còn muốn nhặt đồ ăn thừa của người khác chứ?"
Trần Mai Hàm mắng Nguỵ Lai là chó, Nguỵ Lai còn có thể nhìn mặt mũi tổ chương trình mà nhịn, nhưng gã thế mà dám so sánh Sơ Ân với đồ ăn thừa, Nguỵ Lai lúc ấy tức giận như gà mái già bảo vệ gà con, mở hai cánh chuẩn bị chửi người.
Ngụy Lai mắt trợn trắng, đầu tiên bịt kín lỗ tai Sơ Ân rồi mới bắt đầu mắng, hắn lịch sự văn nhã nói: "Cục cưng, hai lỗ thủng lớn trên mặt mi là lỗ đít đó à? Nếu ngay cả chó hay người mà mi cũng phải nghi ngờ thì đừng lãng phí lương thực, ấy thế mà còn dám ăn rồi để thừa, không bằng đói chết đầu đường làm phân bón cho non sông gấm vóc của tổ quốc đi."
Rất ít người dám mắng Trần Mai Hàm như vậy, sắc mặt gã cực kỳ khó coi cắn răng nói: "Mày dám......"
Ngụy Lai tựa như "Nhân viên chăm sóc khách hàng nhà thổ" lễ phép nói: "Bình thường người ta không có mắng người nha trừ khi gã không phải người ó. Bên đây kiến nghị ngài Trần về lò nấu lại đi nhé."
"Ngụy Lai, mày chờ đó." Trần Mai Hàm chỉ chỉ hắn, "Tao không so đo với loại ẻo lả như mày, chúng ta chờ xem."
Ngụy Lai cười bày ra một hàm răng trắng: "Hi Hi ~"
Chương trình còn chưa phát sóng Ngụy Lai và Trần Mai Hàm đã xé rách da mặt đến mức không cách nào vá lại. Tổ đạo diễn đồng thời mời cả Diêu Triêu Vụ và Sơ Ân vốn chỉ muốn tạo một ít mâu thuẫn để tăng nhiệt độ cho chương trình, không ngờ khách mời người này còn khó đối phó hơn người kia, toàn là cái mặt hàng gì không biết!
Nhưng mà tất nhiên vẫn phải giảng hòa. Đạo diễn cười nói: "Ha ha, người cũng tới đủ rồi, mọi người đỉnh thật nha. Cài dây an toàn rồi chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi!"
Ngụy Lai vẫn còn tôn trọng với nhân viên đoàn, thắt dây an toàn cho Sơ Ân rồi mỉm cười nói: "Xuất phát!"
Tay Trần Mai Hàm nắm chặt, nếu không phải e ngại đang có nhiều người gã đã muốn cho Nguỵ Lai một đấm rồi.
Trần Mai Hàm và Nguỵ Lai kết oán nhiều năm với nhau, phong cách làm việc của hai người tương phản hoàn toàn như W với M vậy.
Trần Mai Hàm am hiểu maketing đen, kéo đổ, dẫm đạp, ghép cp xào độ hot, nghệ sỹ dưới tay đều đi con đường nổi tiếng nhờ scandal, bị bôi đen----lật ngược tình thế----bán thảm---- kiếm fans----fans cứng, không ngừng sàng lọc fans trung thành, lưu lượng cũng theo đó mà tới. Bởi vậy, lúc Sơ Ân mới ra mắt bị bôi đen thảm vô cùng, nói cậu hát như gà gáy đã coi như hạ miệng lưu tình, các loại công kích người nhà ùn ùn không dứt, quyền riêng tư cá nhân bị người người xâu xé, làm đến mức Sơ Ân không dám ra ngoài cũng không dám lên mạng, vì thế Trần Mai Hàm càng dễ dàng khống chế cậu.
Ngụy Lai thì lại am hiểu "dẫn mối", cùng một bộ phim nam chủ, rõ ràng nội bộ đã định là Sơ Ân, cuối cùng Ngụy Lai dẫn mỗi biến thành Diêu Triêu Vụ. Hắn có khả năng phán đoán chính xác việc một bộ phim tuyệt đối sẽ nổi tiếng và có khả năng sẽ nổi, hơn nữa còn chết không biết xấu hổ, mặc kệ thế nào cũng phải nhét nghệ sỹ dưới tay vào. Diêu Triêu Vụ dựa tác phẩm nói chuyện, duyên qua đường cũng không tệ nhưng nhân duyên của gã trong giới lại một lời khó nói hết, thường xuyên bị các minh tinh lên weibo nói mỉa khiến cho fans hai nhà tranh cãi, cho dù ồn ào ồn ào ầm ỹ mức nào thì Diêu Triêu Vụ cũng không thèm để ý, Nguỵ Lai cũng chỉ thích xem trò hay.
Tuy hoàn toàn tương phản, nhưng trăm sông đổ về một biển. Thủ đoạn của Trần Mai Hàm và Nguỵ Lai đều không thể để người khác biết nhưng lại rất có hiệu quả, cái gọi là một núi không dung hai hổ, cùng một công ty cũng không chứa được hai người đại diện kim bài, người khác vẫn luôn lấy hai người họ ra so sánh mà Trần Mai Hàm và Nguỵ Lai quả thực không đội trời chung, tranh đoạt tài nguyên đến mức ngươi chết ta sống.
Trần Mai Hàm cố chấp cho rằng là Nguỵ Lai cạy góc tường gã, âm trầm nhìn chằm chằm Nguỵ Lai muốn dùng ánh mắt độc chết hắn.
Đối với loại người như Trần Mai Hàm, làm lơ hắn chẳng khác nào tức chết hắn, Ngụy Lai bình tĩnh tự tin lấy gối đầu in hình Âu Nhuận Quất cùng một phong cách với cái của Sơ Ân lót dưới đầu rồi dựa vào cửa sổ bắt đầu ngủ bù.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tui nằm viện, định viết nhiều một chút... Thật sự xin lỗi, tui thật sự chính là loại mặt hàng kỹ thuật đã không phong phú còn nhiều bệnh, vừa ngắn vừa nhỏ vừa không lâu còn hèn nhát. Ô ô ô tui thiệt là khổ mà...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT