Edit: Yan
==================
6 năm sau.
Cứ như vậy, Ngụy Lai nhớ lại bản thân vì sao thích Sơ Ân, hắn như người già viết nhật ký nói một hồi lâu, uống hết ba chén nước mới coi như nói xong khiến Sơ Ân sửng sốt như lọt vào sương mù.
Nếu như đây là tiểu thuyết thì người ta đọc đến đoạn này đã sớm quên tình tiết lúc trước tác giả viết là cái gì rồi.
Sơ Ân chính là như vậy, cậu cảm thấy Ngụy Lai hoàn toàn không trả lời đúng vấn đề, lạc đề cả km.
Sơ ân nhíu mày nói: "......Vậy nên, vì sao anh lại thích em?"
Ngụy Lai sặc nước: "Vừa nãy không phải nói rồi sao? Người ra nói sắp hơn nửa giờ rồi đó?"
Sơ Ân lắc lắc đầu, cố gắng đọc hiểu nói: "Em không rõ. Em biết rất rõ rằng em yêu anh bởi vì vào cái ngày mưa to đó anh cứu em, em dơ như vậy nằm trên giường anh còn ôm em vào lòng. Vừa rồi anh nói một chuỗi dài, em vẫn chưa hiểu. Vậy nên, xét đến cùng anh chỉ thèm cơ thể của em!"
Không giống sơ ân, Ngụy Lai cơ bản không thể nhớ rõ thời gian mỗi một lần tim đập thình thịch.
Có thể là khi hắn lừa Sơ Ân rằng mình bị ung thư, cái túi khóc này liền dùng giọng nam cao gào khóc thút thít bên tai hắn.
Có thể là vào lúc mặt hắn lạnh đến nỗi đông cứng, Sơ Ân duỗi tay ôm lấy mặt hắn còn muốn thân mật cọ cọ.
Có thể là lúc Sơ Ân đứng dưới sao trời, mang vẻ mặt trịnh trọng tặng cá khô cho Lương Nhã Đình.
Quá nhiều quá nhiều, điểm điểm tích tích hội tụ trong đầu Ngụy Lai, số lượng nhiều lên khiến tình cảm biến chất, đột nhiên có một ngày Ngụy Lai phát hiện hắn đã không thể tưởng tượng nổi ngày tháng không có Sơ Ân phải làm sao mà sống.
Nhưng mà Ngụy Lai không kể nổi, bởi thế đầu óc mơ hồ làm một việc khiến vài ngày sau hắn hối hận không kịp.
Ngụy Lai vươn ngón trỏ chống lên bụng Sơ Ân, đầu ngón tay chạm vào thịt trên bụng nói: "Em nói anh thèm cơ thể em, vậy em nghĩ lại xem, em đã béo thành như vậy thì người ta sao còn yêu em như thế chứ?"
Sơ Ân xù lông cũng chọc bụng Ngụy Lai, "Đó là bởi vì anh còn béo hơn em! Còn có cả ngấn rồi kia kìa!"
Ngụy Lai tỏ vẻ không phục lôi kéo Sơ Ân lên cân mới phát hiện hai người kẻ tám lạng người nửa cân, một người phình như Đại Quất, một mập mạp như lãnh đạo bụng bia.
Sơ Ân thở phì phì: "Em không béo, chỉ là thiếu cơ bắp thôi!"
Ngụy Lai cười sờ sờ bụng nhỏ Sơ Ân nói: "Béo thì béo đi, mềm mềm sờ rất thích mà."
Sơ Ân tát bay tay Ngụy Lai, nghĩ thầm: "Có phải do mình béo nên Ngụy Lai mới ngoại tình không? Ngụy Lai chẳng có chút yêu cầu nào với mình, nói không chừng là ở bên ngoài có mĩ nam tám cơ bụng rồi cũng nên."
Sơ Ân: "Em muốn giảm béo."
Dù sao thì Sơ Ân cũng xuất thân là người mẫu, giảm béo đến mức ngựa quen đường cũ, cậu mang tất cả đồ ăn vặt trong nhà bỏ vào một cái túi, "đợi lát nữa anh mang cho Vân Vân ăn đi."
Ngụy Lai: "... Vậy anh thì sao? Chỗ này không phải đều là đồ ăn vặt của anh à?"
Sơ Ân buồn bã nói: "Anh với em cùng giảm cân."
Ngụy Lai : "!"