Bé Ân uốn éo (Chữ uốn éo này là chữ nữu trong biệt nữu í ạ)
==================
Edit: Yan
Ngụy Lai bám riết không tha kéo lấy tay Sơ Ân, Sơ Ân lại xoẹt một cái rút tay về, chợt phát hiện không có túi để giấu tay bèn nhanh trí cuộn tay cất ra sau mông.
Ngụy Lai: "..."
Ngụy Lai nâng tay chậm rãi chạm vào bả vai Sơ Ân, Sơ Ân lập tức lắc mông dịch sang bên cạnh, ý tứ là không cho Ngụy Lai chạm vào.
Từ trước tới giờ Ngụy Lai chưa từng thấy người nào trong ngoài bất nhất như Sơ Ân. Rõ ràng cả người đều viết: "Mau tới dỗ tui, muốn hun hun ôm ôm nâng lên cao", thân thể lại rất không thành thật, trái xoay phải né nhất định không cho hắn chạm vào.
Ngụy Lai: "Ai, sao cậu lại thế này? Rốt cuộc là chọc cậu chỗ nào hả!"
Sơ Ân uốn éo quay qua chỗ khác, "Không liên quan đến anh."
Cái uốn éo này làm thò ra hơn nửa mặt bồn cầu, Ngụy Lai lập tức bắt lấy cơ hội, mắt hắn sáng lên sải chân ngồi lên đùi mặt đối mặt với Sơ Ân.
Sơ Ân hết sức kinh hãi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt ngập tràn vành mắt, cậu ngửa mặt rụt cằm về phía sau, quả thực là ép đến độ khuôn mặt đã gầy đến da bọc xương cũng thành hai cằm.
Ngụy Lai đường đường chính chính là một người đàn ông cao lớn nhưng cũng không cảm thấy mình nặng, chỉ thấy bản thân mình chính là Triệu Phi Yến thời hiện đại, hắn vươn hai tay ôm lấy cổ Sơ Ân, nói: "Cục cưng, cậu không trốn thoát được đâu."
Sơ Ân tiếp tục đẩy: "Đừng có dựa vào tôi! Tôi đánh anh đó!"
Ngụy Lai vội vàng ôm lấy tay trái Sơ Ân, nói: "Đừng, người ta còn phải quay chương trình nữa đó!"
Nói đến phải ghi hình chương trình, Sơ Ân đột nhiên an tĩnh, không biết đã chạm phải chỗ chứa nước mắt nào của cậu mà lại bắt đầu lạch cạch lạch cạch rớt nước mắt.
Ngụy Lai nói: "Cậu đừng khóc mà, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu, Trần Mai Hàm đừng nghĩ chạm vào cậu dù chỉ là một đầu ngón tay."
Chỉ có một chút là bởi vì Trần Mai Hàm. Đầu óc Sơ Ân loạn thành một đống hồ nhão đặc biệt là khi Ngụy Lai ngồi lên đùi cậu như vậy, như là vô cùng thân thiết với cậu nhưng nghĩ đến người Ngụy Lai thích lại là người mình ghét thì đôi mắt Sơ Ân lập tức không khống chế được mà rơi nước mắt không ngừng.
Sơ Ân thút tha thút thít nức nở nói: "Anh... mới không vẫn luôn ở bên cạnh tôi. Anh... Anh... Cũng không phải cục lông... hức oa... Cục lông của tôi, bị anh vứt đi...Anh hung dữ với tôi... Anh còn không hốt phân cho Đại Quất, toàn là tôi hốt... oa hu hu..."
Ngụy Lai: "..."
Không thể để Sơ Ân tiếp tục lôi chuyện cũ ra nữa nếu không chuyện này nhất định không yên được. Hai tay Ngụy Lai ba một tiếng ôm cứng mặt Sơ Ân, nói: "Im miệng."
Mặt Ngụy Lai bị Sơ Ân bóp thành mỏ gà mái, hàm hồ nói: " Chậu bỏ tuôi ra chuốc đoã..."
(chỗ này là anh Ngụy bị bóp miệng nên nói bị biến âm nha)
"...Hôm nay tuôi còn không trị được cậu chắc, cái đồ bích chi nhà cậu." Ngụy Lai giận sôi máu, không nghĩ nổi tại sao hắn rõ ràng là một tiểu tiện thụ yếu ớt như lưu ly lại phải làm công việc liếm cẩu của trung khuyển công? Đây cũng không hẳn, ai lại không phải là một đóa hoa yếu ớt cơ chứ?
Ngụy Lai quyết định phải cho Sơ Ân một chưởng thiết đầu công xã hội chủ nghĩa, không đập cho trán cậu ta lồi ra một cục thì cậu ta không biết được đầu Ngụy tú bà hắn cứng ra sao!
Vì thế, Ngụy Lai ôm lấy đầu Sơ Ân, dưới áp lực cực lớn, từng chút từng chút một tới gần mặt Sơ Ân.
Mà dưới cái nhìn của Sơ Ân chính là cái mặt vặn vẹo của Ngụy Lai càng ngày càng gần, chu mỏ pẹp pẹp dựa lại gần mặt cậu, rặt một vẻ định cưỡng hôn lấp kín miệng cậu lại.
Một bàn tay vặn chẳng nổi hai tay, hai người dần dần tới gần, mặt Sơ Ân nhăn thành một cục, rụt cổ quay mặt qua một bên như con mèo sắp bị miệng thúi của chủ nhân cưỡng hôn.
"Ưm...Đừng mà..."
Ngụy Lai: "Chậu buôn tui roa."
Mắt thấy chóp mũi hai người cũng sắp đụng vào nhau đến nơi, Sơ Ân buông cái tay đang nắm mỏ Ngụy Lai ra, Ngụy Lai theo quán tính chúi người về phía trước làm môi hắn đụng phải môi Sơ Ân.
Chỉ trong một chớp mắt, đụng vào lập tức tách ra, Ngụy Lai vội vàng nâng mặt lên.
Tức khắc, mắt Sơ Ân mở to như hai viên lưu ly nói: "Anh hôn tôi? Anh không thích tôi vì sao lại hôn tôi!? Đồ lẳng lơ!"
Ngụy Lai: "Không... Thực ra tôi muốn..." Dùng đầu đập cậu.
Lời còn chưa nói xong Sơ Ân đã vội vàng đẩy Ngụy Lai ra rồi mang vẻ mặt hoảng sợ chạy mất. Ngụy Lai ngã chổng vó lên trời, nhe răng nhếch miệng đứng lên, vô cùng suy sụp.
Nhận cái chương trình này, ngay từ đầu chính là một sai lầm!
Hắn sắp bị cái túi khóc này làm tức chết rồi.
Trầm ngâm một lát, Ngụy Lai chợt nảy ra một ý, hắn bò đến cửa phòng đóng chặt của Sơ Ân, nói: "Bé điệu à, chỉ là táo bón thôi mà, tôi đi mua thuốc nhuận tràng cho cậu nhé."
Cửa phòng truyền đến tiếng Sơ Ân rít gào, "Ngụy tú bà!!! Tôi xé cái miệng thối nhà anhhh!"
"Đến đây." Ngữ khí Ngụy Lai hết sức ngứa đòn, tay cầm di động ấn lưu, "He he."
Tác giả có lời muốn nói:
Hình như... tui... bị khô kiệt linh cảm rồi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT