Từng người từng người một bắt đầu lục soát khắp nơi, lúc này Lục Kỳ khoác tay Lãnh Thiên Sơ đi tới thì thấy balo của mình bị ai đó lục tung cả lên thì bắt đầu tức giận chạy thẳng vào dậm chân và quát lớn, chỉ tay thẳng vào mặt từng người ở đấy.
“Là đứa nào lục balo của tao?”
Thẩm Nhất Đang vốn không định hại cô ta mục tiêu của cô nhắm đến là Triều Kim Nghiên nên hôm nay xem như là cô ta may mắn một chút, có điều cái thói vênh váo này cần phải dạy dỗ lại.
“Là tao đấy, thì sao? tao vừa bị mất đồ nên là buộc phải lục soát.”
“Vậy thì lục có không? không có thì mày xin lỗi tao đi! Tao ghét ai đụng vào đồ của tao lắm.”
Thẩm Nhất Đang đi chậm rãi tới trước mặt Lục Kỳ sau đó nở nụ cười thân thiện đưa tay ôm lấy gương mặt của Lục Kỳ.
“Kệ mày chứ, nói tao để làm gì, mà đâu phải riêng mày bị lục đồ đâu, tình thế bắt buộc thôi nên tao sẽ không xin lỗi đâu.”
Cô đưa tay đẩy gương mặt của Lục Kỳ ra rồi sấn tới chiếc balo cuối cùng trên kệ của Triều Kim Nghiên, lần này mọi người ai nấy cũng đều nghĩ rằng nếu không có trong balo nữa thì chỉ có thể là giấu trong người thôi, Triều Kim Nghiên vẫn tự tin rằng bản thân mình không có lấy trộm đồ gì của ai nên cô đi tới lấy balo của mình và giao ra cho Thẩm Nhất Đang kiểm tra, Lục Kỳ bị cô hất mạnh thì rất tức giận mà chẳng thể làm được gì, cô ta liền đi tới ôm tay của Lãnh Thiên Sơ nhõng nhẽo.
“Nhìn mà buồn nôn thật đấy.”
Tuệ Mai quay sang cười mỉa mai hai kẻ đó, Kì Nhi đưa mắt nhìn sang rồi trề môi một cái, đúng là cặp đôi tai tiếng đi đến đâu cũng khiến người khác ghét cả.
“A nó đây rồi!”
Thẩm Nhất Đang không thể giấu được cảm xúc của mình mà nhảy cẫng lên vui sướng, cô cầm lấy sợi dây ôm vào lòng một cách nâng niu, mọi người lúc này bắt đầu đổ dồn ánh mắt khinh bỉ về phía Triều Kim Nghiên, cô cũng ngơ ngác thật sự không nghĩ rằng sợi dây đó lại ở trong balo của mình, nhưng mà bằng cách nào chứ? Đôi lông mày của Thẩm Nhất Đang nhíu lại và vô cùng phẫn nộ đi tới đứng trước mặt Triều Kim Nghiên.
“Nếu mà nghèo quá thì cứ nói tôi bố thí cho cô một cái quý giá, chứ đừng có làm chuyện như vậy chứ, không ngờ trong lớp chúng ta lại có kẻ trộm đấy.”
Mọi người liền thay đổi cách nhìn về Triều Kim Nghiên không còn là một cô gái tầm thường giản dị hiền lành nữa, thì ra sau vẻ mặt thánh thiện ấy là một đứa ăn cắp, Thẩm Nhất Đang liền quát lớn.
“Nói đi! Tôi nên tính sổ cô sao đây? mang đến chỗ thầy hiệu trưởng buộc cô thôi học hay là... đưa cô đến cảnh sát nhỉ?”
Triều Kim Nghiên liền xua tay sau đó quỳ xuống van xin Thẩm Nhất Đang, vì cô biết bản thân mình bây giờ dù có nói gì đi chăng nữa cũng sẽ chẳng có ai tin cô, bằng chứng lại rõ ràng như vậy, cô bị những ánh mắt của bạn bè trong lớp dán thẳng vào người và lại còn mang cái danh là đồ ăn cắp, cô bị oan uổng quá rồi.
“Nhất Đang mình không có lấy, thật sự mà, là ai đó hãm hại mình, xin mọi người hãy tin tôi đi mà!”
Dùng ánh mắt cầu cứu tất cả nhưng bằng chứng thế này khó mà chối cãi, Thẩm Nhất Đang liền đưa tay nắm lấy cổ áo của Triều Kim Nghiên buộc cô đứng dậy sau đó tát vào mặt của Triều Kim Nghiên một cái mạnh, đôi mắt của cô giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống Triều Kim Nghiên.
“Đừng chối nữa, thật sự thất vọng đấy, sau này mọi người có đồ gì tốt thì cất kỹ một chút kẻo ăn trộm rình mò lấy đấy, mà sau đợt này chắc cô ta cũng bị đuổi học thôi không có học chung với chúng ta nữa đâu.”
Nghe câu nói đó thì Triều Kim Nghiên rất sợ, cô liền ôm lấy chân Thẩm Nhất Đang van xin đủ cách.
“Xin cậu đấy, tớ thật sự không có làm mà, xin cậu đừng nói với thầy hiệu trưởng, tớ không muốn bị đuổi học, cậu muốn tớ làm gì cũng được mà.”
Mọi người bắt đầu đi tới thùng rác và cầm từng chiếc thùng rác đổ mạnh lên đầu của Triều Kim Nghiên, hai tay cô đan tay mắt nhắm nghiền chịu đựng, Lục Kỳ đứng bên cạnh cũng sợ thay cũng may là không phải cô ta nếu không phải hứng chịu mấy cái thùng rác hôi thối ấy rồi, nghĩ tới mà rùng mình, nhưng ngay sau đó Lục Kỳ liền nảy ra một ý định, cô ta bắt đầu lấy máy quay và lén lúc quay lại cảnh của Thẩm Nhất Đang cùng bọn người đó ức hiếp Triều Kim Nghiên.
“Lần này có đề tài nóng rồi đây.”
Thẩm Nhất Đang không hay biết chuyện mình bị quay lại mấy cái hành động đó, nhưng quả thật lần này nước đi của Thẩm Nhất Đang đã sai rồi, Triều Kim Nghiên vẫn ngòi đấy cúi đầu chịu đựng vì để bản thân tiếp tục được tồn tại trong ngôi trường này và cô phải mạnh mẽ vì mẹ nữa, Thẩm Nhất Đang đứng dậy khoanh tay cười một cách hả hê, tâm trạng của cô không tốt nhưng sau khi đem người khác ra làm trò tiêu khiển thì trong lòng thấy nhẹ nhõm và thoải mái hơn hẳn.
Thẩm Nhất Đang lúc này khụy gối xuống ngang tầm với Triều Kim Nghiên đưa tay vẫy vẫy trước mũi rồi trề môi.
“Bẩn thật đấy, thật hợp với cô, xem như hôm nay tôi rộng lượng bỏ qua cho cô đó, hôm nay không có thầy Cao nên không còn điểm tựa nữa rồi, thật tội nghiệp, cần tiền thì cứ nói tôi sẽ bố thí cho đừng có mà dại dột trộm đồ người khác nữa nhé.”
Thẩm Nhất Đang nói xong liền quăng xuống đất một xấp tiền, cô đúng là vung tiền như giấy khiến người ta phải suy ngẫm lại, liệu Thẩm Nhất Đang có bị gặp quả báo không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT