Sau vụ việc bị phát hiện là người trộm váy và phá hoại chiếc váy của Triều Kim Nghiên thì mọi người ai cũng dành ánh mắt khinh bỉ về phía Lục Kỳ, trong buổi tập Lục Kỳ có vẻ bị mọi người làm lơ dường như ai cũng né tránh cô ta, điều đó làm cho Thẩm Nhất Đang vô cùng thích thú, màn kết hợp giữa ba người có vẻ loạng choạng vì một phần họ không ăn ý với nhau, và vì một phần là Thẩm Nhất Đang luôn tập luyện rất lười biếng kiểu chỉ cho có mà thôi.

“Này Nhất Đang cô có muốn tập hay không vậy? muốn làm lỗ hỏng của nhóm sao?”

Lục Kỳ khoanh tay đi tới lên giọng với Thẩm Nhất Đang, cô ngồi xuống uống một ngụm nước rồi ngẩng đầu lên lườm Lục Kỳ một cái, vừa rồi bị cảnh cáo vẫn chưa biết điều mà còn giở giọng lên mặt nữa, chỉ là kẻ múa phụ mà cũng có tư cách để nói chuyện với cô sao?

“Ít ra tôi không chơi trò dơ bẩn như ai kia, dù gì thì tới đó tôi vẫn tỏa sáng không cần cô phải dạy tôi phải làm thế nào đâu.”

“Cô!”

Cao Dĩ Huyên thấy nội bộ lục đục liền ho khẽ một tiếng để cả hai im lặng, nhưng có vẻ như không khí chiến tranh của cả hai diễn ra không ngừng, Triều Kim Nghiên không để ý họ có cãi nhau hay đánh nhau cô chỉ lo việc của mình đó là luyện tập một cách chăm chỉ.

“Thôi, hôm nay đến đây, các em cũng mệt rồi về nghỉ ngơi đi!”

Để giải quyết vấn đề nhanh gọn lẹ đó là giải tán nếu còn tiếp tục thì chiến tranh sẽ nổ ra mất, Thẩm Nhất Đang nhếch môi cười đắc ý rồi đứng dậy rời đi để lại Lục Kỳ đứng đó tức giận mà chẳng thể làm gì được. Triều Kim Nghiên thở dài một hơi nghĩ về chuyện chiếc váy của mình không hiểu sao Lục Kỳ lại làm vậy với cô nữa, mặc dù cả hai chưa từng gặp nhau lần nào kể từ khi cô đến trường tới giờ, cô cũng chẳng có làm gì để cho Lục Kỳ ghét cả vậy tại sao lại làm như vậy với cô chứ.

“Kim Nghiên em ổn chứ?”

“Vâng em ổn thưa thầy, em xin phép về trước ạ.”

Cao Dĩ Huyên đành ngậm ngùi để cô đi, trong thời gian này anh đành phải hối thúc bên phục trang chuẩn bị một chiếc váy mới trong thời gian sớm nhất trước khi buổi lễ diễn ra, chỉ còn khoảng chừng năm ngày nữa là buổi lễ sẽ đến không biết là có đúng tiến trình hay không, chiếc váy may thường khoảng trong thời gian tầm nửa tháng mới có.

“Mong là sẽ kịp.”

Lúc này Thẩm Nhất Đang vừa đi ra đến cổng đã bị Lục Kỳ chặn lại, cô ta vẫn còn mặt mũi đến chặn đường cô nữa sao? thật là nực cười, Lục Kỳ hiên ngang đi tới nghiến răng định xông vào đánh Thẩm Nhất Đang một cách bất ngờ nhưng cũng mai là cô né kịp và còn đá vào lưng của Lục Kỳ làm cô ta ngã nhào xuống đất.

“Muốn đánh nhau sao? cô không đủ trình đâu, tôi mệt rồi không rảnh chơi đùa với cô nữa hẹn hôm khác nhé.”

“Mày đứng lại cho tao! Con kia!”

Mặc cho Lục Kỳ quát lớn đến khàn cả cổ thì Thẩm Nhất Đang vẫn mạnh mẽ cất bước rời đi, hai tay đập mạnh xuống đất đến nổi chảy rướm máu, trong phương diện nào cô ta cũng đều thua Thẩm Nhất Đang dùng cả đời để đấu với Thẩm Nhất Đang nhưng đều bị thất bại rốt cuộc là sai ở đâu chứ?

Thẩm Nhất Đang lên xe một cách mệt mỏi, cô đã tập luyện cả ngày hôm nay rồi, cô chỉ muốn ngắm nhìn thành phố để giải tỏa căn thẳng, để gió thổi nhẹ vào mặt thật dễ chịu, lúc này xe dừng lại vì vấn đề kẹt xe kiểu này có vẻ sẽ về trễ rồi, lúc này hình bóng quen thuộc lướt qua chỉ trong tích tắc, hình ảnh người phụ nữ đó làm cho cô giật cả mình.

“Mau lái theo chiếc xe đó cho tôi!”

Thẩm Nhất Đang đập mạnh vào ghế rồi chỉ tay về phía chiếc xe sang trọng phía trước, không lẽ cô bị cơn mệt làm cho ảo giác hay sao? nhưng mà người đó thật sự rất giống, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi hình ảnh người đó vẫn tồn tại trong trí nhớ của cô chẳng thể nào quên được, nhịp tim của cô trở nên hỗn độn, không tin vào mắt mình dù chỉ lướt qua nhưng đã để lại cho cô một mạch cảm xúc khó tả.

“Nhưng tiểu thư chúng ta bị những chiếc xe phía trước cảng đường, nên chẳng vượt được đâu!”

“Chết tiệt! Không biết, anh phải bám sát chiếc xe đó không được để mất dấu.”

Người tài xế bị cô quát thẳng mặt nên vô cùng sợ hãi răm rắp làm theo những gì cô nói, chiếc xe kia chỉ cần nhích một cái là ở phía này tim Thẩm Nhất Đang thoát lên một nhịp, dường như cũng bớt kẹt xe hơn chiếc xe kia cũng nhanh chóng tăng tốc, xe của Thẩm Nhất Đang cũng không kém mà bám sát, hòa lẫn vào dòng xe đông đúc cuối cùng thì cũng để bị mất dấu.

“Đồ ăn hại! Chẳng có tích sự gì cả.”

Thẩm Nhất Đang tức giận đạp mạnh vào ghế làm người tài xế suýt chút nữa cắm đầu về phía trước, về đến nhà Thẩm Nhất Đang liền thô bạo đi xuống đóng mạnh cửa lại mỗi bước chân của cô nặng nề như đá, cô nặng nhọc đi vào nhà rồi ngả lưng xuống giường, cô đưa tay với lấy tấm ảnh trên tủ ngắm đi ngắm lại, giây phút chạm mắt nhau cô đã giật mình vì không nghĩ có người giống bà ấy đến như vậy.

“Mẹ... có lẽ con nhớ mẹ quá nên nhìn nhầm rồi chăng?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play