Cùng Lục Diễm đi vào trong nhà, cô khoan thai ngồi xuống ung dung tự tại trong chính căn nhà của mình, ra vẻ chủ tớ với Lục Diễm vì điều đó là hiển nhiên mà, cô mới đích thực là chủ nhà còn mẹ con của Lục Diễm chẳng qua chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu thôi, trong mắt cô bọn họ đều thấp kém như nhau.
“Nhất... Nhất Đang, con uống trà đi!”
Dường như nhìn thấy ánh mắt nham hiểm đó của Thẩm Nhất Đang ngay lập tức Lục Diễm đã có cảm giác như sắp có chuyện không lành xảy ra, những lúc không có Thẩm Hứa ở nhà thì bà ta không cần phải cố tỏ vẻ là người mẹ kế tốt làm gì, bà ta liền giả vờ làm đổ ly trà trong lúc đưa cho Thẩm Nhất Đang, ly trà nhanh chóng làm ướt váy của cô.
“Bà làm cái gì đó?”
Thẩm Nhất Đang thấy vẻ mặt của Lục Diễm như hả hê thì trong lòng cô vô cùng tức giận mạnh mẽ đứng dậy quát lớn.
“Chỉ là vô tình thôi, con làm gì mà làm quá lên thế?”
Cộng thêm câu nói đó làm lửa giận của cô ngày một lớn.
“Ồh không có ba tôi ở nhà là lộ cái đuôi liền nhỉ? Diễn tốt quá, mà đừng gọi con xưng mẹ nữa nghe thật kinh tởm làm sao.”
Thẩm Nhất Đang ngồi xuống giả vờ lướt điện thoại rồi đặt điện thoại xuống, giọng nói của Lục Diễm và người đàn ông kia phát ra từ chiếc điện thoại của cô làm cho Lục Diễm hoảng hốt, đôi mắt mở to ra bà ta khẽ nuốt nước bọt một cái, trái tim bắt đầu đập loạn cả lên, khi ngẩng đầu lên thì chạm ánh mắt với Thẩm Nhất Đang, cô đang cười, một nụ cười đầy vẻ ác ma dường như đây chính là thứ có thể không chế được bà ta.
“Cô.”
Lục Diễm có tật giật mình liền đinh giật lấy điện thoại thì Thẩm Nhất Đang nhanh tay hơn bà ta, sau đó cầm điện thoại nhẹ nhàng lướt những tấm hình, giọng cười của cô có phần hả hê khi nhìn thấy vẻ mặt vừa rồi của Lục Diễm, bà ta siết chặt hai bàn tay lại với nhau không ngờ lại bị cô phát hiện.
“Ba tôi nổi tiếng từ xưa là người hay ghen, nếu ông ấy nhìn thấy cái này thì bà sẽ giải thích sao đây? xem ra sẽ khó khăn cho mẹ con bà rồi.”
Lục Diễm nhìn những tấm ảnh của bà ta và chồng cũ của mình đi ra từ xe còn nhìn nhau bằng ánh mắt lưu luyến không rời, hình ảnh rõ nét như vậy làm sao mà Thẩm Nhất Đang có được, bà ta thấy mình thất thế nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh nói.
“Dựa vào đâu chỉ cần vài tấm ảnh ôm ấp hay đi ra từ xe của đàn ông là có thể nói tôi ngoại tình chứ? Cô thật sự không tìm hiểu kỹ mà đã vu oan cho tôi rồi.”
“Vu oan cho bà sao? nhưng chứng cứ có đủ ở đây bà nghĩ... ba sẽ tin tôi hay là tin bà đây? chẳng phải tôi đã từng nói rồi sao? dù tôi có sa cơ thất thế thì những người còn ở lại trong căn nhà này sẽ có kết cục không tốt hơn tôi đâu, mẹ à... giữ bình tĩnh chút đi nhé, mấy tấm ảnh này đẹp và rõ nét như vậy xem một mình thì phí lắm.”
Cô đưa qua đưa lại chiếc điện thoại trước mặt Lục Diễm, bà ta nhân cơ hội định chụp lấy nhưng Thẩm Nhất Đang nhanh tay đưa nó lên cao rồi đứng bật dậy, Lục Diễm bám vào người cô định giật lấy.
“Mau giữ cô ta lại, lấy điện thoại đó cho tôi!”
Lục Diễm quát lớn cho người bắt cô lại thì lập tức người giúp việc liền nhào vô kéo bà ta ra.
“Thì cũng thấy rồi đấy, chủ tớ phân biệt rõ ràng, dù thường ngày họ có nghe lời bà những khi có tôi ở đây họ không thể theo phe bà được đâu.”
Thẩm Nhất Đang lùi lại về phía sau tươi cười nói.
“Bình tĩnh uống chút trà đi nào.”
Cô từng bước đi tới rót trà cho bà ta rồi nhẹ đặt xuống trước mặt lúc này cô không biết là vô tình hay cố ý mà làm cả ly trà nóng rơi hẳn lên chân bà ta, trà nóng quá nên khiến bà ta bị bỏng đỏ cả chân.
“Mày dám!”
Định đưa tay tát Thẩm Nhất Đang thì cô liền chụp lấy tay của bà ta rồi bẻ ngược về phía sau làm bà ta vô cùng đau đớn kêu gào thảm thiết, gương mặt cô từ từ tiến gần lại bên tai của Lục Diễm bằng chất giọng ma mị.
“Mẹ cứ bình tĩnh, đừng có giận sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, mẹ đừng để giận quá mất khôn, cứ hưởng phúc những ngày này đi, coi chừng sau này phải đi lưu lạc ngoài đường đấy.”
“Mày... bỏ tao ra!”
Lục Diễm đau đớn gượng người nói.
“Mẹ giữ sức khỏe, yêu mẹ lắm, con phải về đây nhớ gửi lời chào hỏi của con đến ba nhé.”
Thẩm Nhất Đang buông tay bà ta ra rồi nhanh chóng sải bước rời đi, vừa đi ra đến cửa thì Lục Kỳ cũng vừa về tới nhìn thấy gương mặt của Lục Kỳ xanh xao, cô ta chạy tới nắm cổ áo của Thẩm Nhất Đang quát lớn.
“Mày còn dám đến đây? thủ đoạn hèn hạ của mày làm tao kinh tởm, mày còn dám gài bẫy mẹ tao rồi chụp ảnh lại đúng chứ?”
Thẩm Nhất Đang nắm lấy cổ tay của Lục Kỳ rồi hất mạnh ra sau đó phủi quần áo của mình với vẻ khinh thường.
“Thủ đoạn? Tao đâu có thủ đoạn như mẹ con chúng mày đâu chứ? mà tao đã gửi gì vậy nhỉ? không nhớ nữa, có ghê gớm lắm không?”
Thẩm Nhất Đang đưa tay xoa đầu giả vờ không nhớ.
“Những tấm ảnh này ở đâu mà mày có hả?”
Lục Kỳ đưa hình ảnh trong điện thoại ra cho Thẩm Nhất Đang xem, cô chỉ mỉm cười nhẹ rồi cầm lấy điện thoại nhẹ dúi vào tay của Lục Kỳ.
“Chỉ là tình cờ thôi, là trời giúp tao, mẹ con chúng mày cứ hưởng phước những ngày này đi, đừng có mà chống đối tao nếu không thì... hiểu chứ?”
Thẩm Nhất Đang đưa tay ra hiệu một cách nguy hiểm rồi nhanh chóng sải bước rời đi.
Bình luận nổi bật
Tổng số 5 câu trả lời
Anh Thư
Xéo xắc quá đi chị oi
10
05/03
Bánh bèo zô dụng 😆😚
ra đi tg
1
04/03
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT