Ngày hôm sau, Thẩm Nhất Đang có mặt tại lớp học nhưng cô vừa nhìn thấy Triều Kim Nghiên rụt rè khép nép đi sau lưng cô, nhớ lại chuyện dọa ma hôm qua còn chút nữa là thành công rồi đột nhiên Cao Dĩ Huyên quay lại làm gì không biết, cô không thèm để tâm đến Triều Kim Nghiên nữa mà nhanh chóng bước vào chỗ ngồi.

“Nhất Đang, hôm nay lại có quà nữa này, khá là nhiều luôn, mấy tin đồn chuyện gia đình của cậu cũng bị dẹp loạn rồi nên cứ yên tâm đi nhé.”

Kì Nhi đi tới ngồi xuống mang theo trên tay là một vai món đồ đắt giá của bọn người nhằm muốn lấy lòng của cô, Thẩm Nhất Đang không để ý tới hất tay ra hiệu cho Kì Nhi bỏ đi.

“Bỏ đi sao? tiếc lắm đấy.”

“Vậy thì cậu giữ mà sử dụng đi!”

Kì Nhi chơi chung với cô khá lâu rồi nên tính tình của cô như thế nào Kì Nhi hoàn toàn biết rõ, nhưng cái tính khí khó chịu kiêu căng này ngày càng nhiều hơn không thấy giảm chút nào cả, lần trước nhìn cô trong bộ dạng nhem nhuốc còn nghĩ cô đi mấy ngày đó đã thay đổi nhưng không ngờ khi trở lại càng kiêu căng khó chịu hơn.

Lúc này Lục Kỳ khoác tay Lãnh Thiên Sơ đi ngang lớp của cô thì ghé mắt nhìn vào, thấy Lãnh Thiên Sơ cứ đăm chiêu nhìn bóng dáng của Thẩm Nhất Đang thì cô ta vô cùng khó chịu đưa tay véo hông Lãnh Thiên Sơ một cái làm anh tỉnh ngộ ra.

“Nhìn gì đó?”

“Không có gì.”

Lãnh Thiên Sơ liền lãng tránh Lục Kỳ rồi nhanh chóng đi trước cô, Lục Kỳ hậm hực dậm chân một cái rồi đuổi theo kéo tay Lãnh Thiên Sơ lại rồi kéo anh đi về hướng nhà vệ sinh.

“Muốn cái gì đây?”

Lãnh Thiên Sơ tức giận hất tay Lục Kỳ ra quát lớn, bị anh quát nên Lục Kỳ tức giận đưa tay định tát anh thì anh nhanh tay giữ lấy cổ tay của cô quăng cô mạnh xuống đất trừng mắt nói.

“Anh điên rồi hả?”

“Cô vẫn còn nghĩ tôi yêu cô sao? tôi nói cho cô biết thực ra tôi tiếp cận cô vì kế hoạch của tôi và Nhất Đang mà thôi, cô nghĩ chỉ cần lên giường với tôi là tôi sẽ lấy cô sao? chỉ cần Nhất Đang vui thì tôi sẵn sàng làm tất cả, tôi muốn chơi đùa cho cô đau khổ rồi vứt bỏ cô thôi, giờ đây cô cũng chẳng còn giá trị để lợi dụng rồi.”

Lãnh Thiên Sơ tựa lưng vào tường nói với giọng đểu cáng, Lục Kỳ lắc đầu hai tay run rẩy, đưa tay lên nắm lấy vạt áo của Lãnh Thiên Sơ van xin anh, không ngờ những gì mà Lãnh Thiên Sơ làm trước nay cứ ngỡ anh yêu cô nhưng chỉ là một phần kế hoạch của bọn họ, tại sao Lục Kỳ luôn thua cuộc như vậy.

“Tại sao chứ? Nhưng cô ta rất hận anh, cô ta sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu!”

“Cả đời này cô chẳng thể thắng nổi cô ấy đâu, hiện tại cô ấy vẫn còn giận tôi nhưng tôi tin bản thân có thể khiến cô ấy quay lại yêu tôi một lần nữa.”

Lãnh Thiên Sơ nói rồi nhanh chóng lướt ngang qua cô mặc cho cô van xin khàn cả cổ, Lục Kỳ hai mắt đỏ hoe vì khóc. Cứ nghĩ bản thân thắng cuộc nhưng thật ra chỉ nằm trong kế hoạch của người khác, tại sao Lục Kỳ từ khi bước chân vào Thẩm gia tất cả mọi thứ cô đều thua cuộc dưới chân Thẩm Nhất Đang như vậy?

“Thẩm Nhất Đang, tao nhất định phải thắng mày, tao nhất định sẽ lấy lại tất cả thuộc về mày!”

Lúc này lớp học bắt đầu, chân của Thẩm Nhất Đang tuy còn đau nhưng cô vẫn muốn thử lại một lần nữa, cô muốn vai diễn đó thuộc về mình, người vinh danh cho buổi đại hội của toàn trường phải là cô, chứ không phải một đứa nghèo hèn không có kỹ năng như vậy.

“Thầy, em muốn thử lại.”

Cao Dĩ Huyên khoanh tay lại nhíu mày nhìn cô, nếu lỡ để bị thương gì nhất định Thẩm gia sẽ không để yên cho anh, cô lại cố chấp như vậy.

“Nhất Đang à em dưỡng sức đi, đại hội năm sau em có thể đảm nhận mà, bây giờ nên lo cho sức khỏe của mình đi mà.”

“Không, em muốn biểu diễn!”

Triều Kim Nghiên ngồi bên dưới hai tay đan xen vào nhau, cô tự nghĩ bản thân mình làm chưa đủ tốt và sợ bản thân không làm được, nếu như có chuyện gì thì mọi trách nhiệm sẽ đổ lên người cô, nhưng cô đã nỗ lực để có cơ hội được ngồi tại đây thì tại sao cô lại không tự tin vào bản thân mình chứ? Cô muốn tỏa sáng để mẹ có thể tự tin hãnh diện về cô nữa mà.

“Không được, ba của em căn dặn là không để em được tập luyện cho đến khi khỏe hẳn.”

“Mặc kệ ông ấy nói gì, em vẫn muốn thử lại lần nữa, hay là thầy cho cô ta đấu với em thầy thấy thế nào?”

Triều Kim Nghiên thấy mọi ánh mắt đổ dồn về mình thì tay chân cô run rẩy, tứ chi bắt đầu cứng đờ, nhất là ánh mắt của Thẩm Nhất Đang tựa như ngọn lửa muốn thiêu đốt cô vậy, cô nuốt nước bọt rồi cúi gục đầu xuống không dám ngẩng đầu lên.

“Em... “

Cao Dĩ Huyên thật sự hết cách với Thẩm Nhất Đang, nhưng nhìn Triều Kim Nghiên như thế anh cũng không biết nên làm gì, một người tính nóng nảy một người thì rụt rè nhút nhát, anh lại có thiện cảm với Triều Kim Nghiên hơn, mà người có khả năng điêu luyện thì có lẽ là Thẩm Nhất Đang, anh nên làm sao đây?

“Nhưng nếu có gì thì Thẩm lão gia sẽ trách tôi mất.”

“Tôi tự làm tự chịu, thầy yên tâm, ông ấy sẽ không đụng tới thầy.”

Thẩm Nhất Đang hùng hồn vỗ ngực tự chắc chắn rằng sẽ bảo kê tính mạng cho Cao Dĩ Huyên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play