Triều Kim Nghiên cũng không ngờ là mình có thể học cùng lớp với Thẩm Nhất Đang, lần trước có gặp qua một lần đã có cảm giác rất gần gũi với cô nhưng sao bây giờ lại khác đến như vậy, cái vẻ mặt lạnh nhạt cùng với giọng nói cộc cằn khó chịu khiến cho cô có chút sợ hãi, lần trước Thẩm Nhất Đang có chỉ đường phòng học cho cô nhưng chỉ sai khiến cô đi lạc cũng may là gặp thầy hiệu trưởng nên ông đã chỉ dẫn cô tận tình, hôm nay là ngày đầu tiên cô đến với lớp vô cùng hồi hộp và tự ti vì bản thân cô không bằng ai cả.
Đến học ở một ngôi trường danh giá chỉ toàn là con nhà giàu, còn cô chỉ do nhận học bổng nên mới được đến đây nên cô rất sợ những người ở đây sẽ chê bai và làm khó dễ cô, từ nhỏ cô đã chịu áp lực rất nhiều bởi cái gọi là bạo lực học đường, nhưng cô đã không ngừng bỏ ngoài tai những thứ đó và cố gắng để đậu vào ngôi trường này, bước ngoặt của cô được mở ra một lần nữa là phải đối đầu với nhưng sinh viên ở đây.
Triều Kim Nghiên đờ người ra làm cản trở lối đi của Thẩm Nhất Đang nên khiến cô cáu gắt liền quát lên.
“Tránh ra!”
Lúc này Triều Kim Nghiên mới nhận ra mình vừa đụng phải Thẩm Nhất Đang còn cản đường của người ta nữa, chẳng khác nào đang cố ý gây sự với Thẩm Nhất Đang, chắc có lẽ vì thế mà cô nàng mới cáu gắt nóng giận như vậy, hình tượng cô gái xinh đẹp thân thiện của Thẩm Nhất Đang luôn hiện hữu trong lòng cô dường như có chút sụp đổ rồi.
“Mình xin lỗi.”
Triều Kim Nghiên né ra nhường lối đi cho Thẩm Nhất Đang và hai người bạn của cô rồi lẳng lặng đi về chỗ ngồi của mình, giảng viên cũng bước vào với vẻ mặt khó chịu khi hay chuyện hỗn độn ở phòng học bale số hai và dĩ nhiên giảng viên cũng biết được ai là người gây chuyện này rồi nhưng chẳng thể nào lên tiếng nhắc nhở được, ai bảo Thẩm Nhất Đang là con ông cháu cha chứ, nên chỉ cần vung tiền là có thể cản được cái miệng linh tinh của những người ở đây rồi.
“Mình xin lỗi...”
Vì không muốn ngày đầu nhận lớp mà bị người đứng đầu lớp ghét nên Triều Kim Nghiên muốn xin lỗi mong cô nàng sẽ tha thứ cho mình nhưng điều này khiến Thẩm Nhất Đang thấy phiền phức vô cùng mà không thèm để tâm đến.
“Im đi, phiền chết đi được.”
“Được rồi... mình sẽ im lặng không làm phiền cậu nữa.”
Triều Kim Nghiên liền đưa tay che miệng mình lại rồi lẳng lặng ngồi xuống ghế phía sau lưng Thẩm Nhất Đang, vừa định ngồi xuống thì có một bàn tay đưa ra kéo ghế của Triều Kim Nghiên làm cô ngã bệt xuống đất, cả lớp bắt đầu cười như được mùa, vì biết được xuất thân thấp kém của Triều Kim Nghiên nên ngay từ đầu đã muốn trêu chọc cô rồi, ai ai cũng đều khinh bỉ cô cả.
Triều Kim Nghiên dặn lòng không được khóc, cô đã nói với mẹ rằng cô sẽ thật mạnh mẽ sẽ không để ai ức hiếp nữa cô phải thật thành công quay trở về. Cô lặng lẽ đứng dậy kéo ghế ngồi ngay ngắn lại, giảng viên thấy mọi người cười òa lên và nguyên nhân gây ra tiếng cười đó chính là học sinh mới nên giảng viên liền đi xuống kiểm tra thử.
“Là học sinh mới sao?”
Triều Kim Nghiên ngẩng đầu lên nhìn giảng viên với đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc nhưng vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.
“Vâng ạ, em là Triều Kim Nghiên ạ.”
“Tôi là Cao Dĩ Huyên, giảng viên từ giờ đến khi tốt nghiệp của lớp, nếu có gì thắc mắc cứ hỏi tôi.”
“Vâng ạ.”
Cao Dĩ Huyên nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô thì hiểu ra sự tình lúc nãy, anh cũng biết rõ cái lớp này toàn là những đứa trẻ rất khó dạy nên chuyện lúc nãy người bị hại nhất định là Triều Kim Nghiên rồi, anh vỗ vai cô rồi gật đầu cầm tài liệu thông tin của cô trên tay xem đi xem lại mỉm cười hài lòng, bảng điểm đẹp mắt đã lấy được thiện cảm của anh.
“Được rồi, em cứ ngồi ở đây đi, tôi mong các bạn hiểu lễ nghĩa dù gì bản thân cũng người dòng tộc cao quý nên hãy sống cho đúng với bản chất của mình đừng để bản thân thấp kém.”
“Vâng ạ.”
Mọi người trả lời cho có lệ, Cao Dĩ Huyên ho khẽ một cái rồi quay về bục giảng, ngày hôm nay chính là ngày kiểm tra năng lực của các thành viên trong lớp, do Triều Kim Nghiên đến trễ nên chuyện kiểm tra sẽ được dời lại sau, Thẩm Nhất Đang khá tự tin vào bản thân của mình nhưng hôm nay do sự cố tâm trạng lại không tốt nên cô có hơi lo lắng.
“Thẩm Nhất Đang, đến lượt em rồi.”
Thấy Thẩm Nhất Đang mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ thì Cao Dĩ Huyên liền gắt gõng một câu, lúc này cô mới trở về thực tại và đứng bật dậy đi về phía phòng thay đồ. Mọi người đều tỏ vẻ chờ đợi vì người múa điệu múa thiên nga đen trong ngày lễ thành lập trường chắc chắn là cô rồi.
Thẩm Nhất Đang lúc này đã thay quần áo và giày múa xong, cô bước đi uyển chuyển đến sân khấu trình diễn, cô hít một hơi thật sâu vì cũng lâu rồi cô chưa múa lại nên gân cốt có hơi cứng đờ, bài kiểm tra đầu tiên sau khi trở lại trường khiến cô căng thẳng hồi hộp vô cùng, nhắm mắt lại chờ đợi giai điệu vang lên để hòa mình vào nó.
“Có gì phải lo chứ?”
Thẩm Nhất Đang khẽ lẩm bẩm trong miệng rồi tự trấn an bản thân mình, ánh mắt mong đợi hướng về phía cô chờ đợi điệu múa được trích trong vở hồ thiên nga sẽ được tái diễn ngay trước mắt họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT