Cũng đã lâu lắm rồi họ mới cùng nhau ngồi xuống trò chuyện tâm sự như vậy cũng nhờ thế mà cô hiểu thêm về một chút thân thế của Lịch Bắc Dạ, kể ra là anh còn chịu nhiều tổn thương hơn cô vì ba mẹ của anh mất sớm tuy vậy anh vẫn còn ông nội bên cạnh thương yêu, đến độ tuổi nổi loạn của anh thì cũng có vài phần giống với cô, nhưng thật may mắn vì biết nhận ra những cái sai quay đầu là bờ.
Bất giác Thẩm Nhất Đang lại rơi nước mắt, câu chuyện quả thật rất cảm động cô nhẹ nhàng đưa tay lên lau đi nước mắt rồi đột ngột đứng bật dậy.
“Con ăn xong rồi, con cám ơn ông nội đã kể cho con nghe, con...muốn mang cơm đến cho anh ấy ăn ạ.”
“Không nghỉ ngơi thêm sao?”
“Con khỏe rồi ạ, thôi con đi nhé.”
Ngay lúc này cô rất muốn ôm chầm lấy anh, không hiểu tại sao qua câu chuyện mà Lịch lão gia kể cô đã hiểu hơn về con người của anh, cô muốn yêu anh nhiều hơn nữa, những tổn thương mà anh đã chịu cô muốn là người xoa dịu đi những vết thương đó, cô chính là liều thuốc xoa dịu trái tim của anh.
Hộp cơm được cô trang trí rất đẹp mắt là tự tay cô chuẩn bị và nấu nướng, tất cả công sức của cô bỏ ra cô muốn mang đến để cho anh thưởng thức, tuy cô không tự tin vào tài nấu ăn của mình cho lắm nhưng cô đã rất cố gắng và có một loại gia vị khiến nó ngon hơn đó là gia vị của tình yêu.
Cô thay một bộ quần áo giản dị rồi mang cơm hộp đến công ty cho Lịch Bắc Dạ, đây là lần đầu tiên cô đến nơi làm việc của anh nên cũng có chút hồi hộp, chiếc xe dừng lại trước công ty đúng là rất to lớn và quy mô, công ty trước đây của ba cũng không bằng nơi này, cô còn nghĩ công ty của ông ấy là to nhất rồi, cô như được mở mang tầm mắt rạng ngời tự tin bước vào.
Nhưng có lẽ vừa đi tới cửa liền bị vệ sĩ cản trở, cô nhíu mày một cái đầy sự khó chịu.
“Thưa cô, cô có hẹn trước không?”.
truyen bac chienThẩm Nhất Đang tháo chiếc kính xuống rồi đáp.
“Không, nhưng tôi đến để mang cơm cho Bắc Dạ, làm phiền tránh ra giúp tôi.”
Đám vệ sĩ nhìn nhau sau đó nhất quyết không để cho cô vào, trông cô có vài phần khả nghi nên không thể để cô vào được.
“Không được, chúng tôi không thể để cô vào, với lại Lịch thiếu vẫn còn đang họp.”
“Vậy thì tôi sẽ ngồi ở đây đợi, nếu các người không cho tôi vào sẽ hối hận đấy.”
“Cô là gì của Lịch thiếu mà ăn nói xấc xược như vậy?”
Thẩm Nhất Đang nhếch môi hất tóc một cái.
“Là phu nhân của anh ấy, các người không biết tôi sao?”
Đám vệ sĩ lại nhìn nhau tỏ vẻ dò xét nhưng có vẻ như họ không được cung cấp thông tin về người vợ của Lịch Bắc Dạ, Lịch Bắc Dạ có khá nhiều người bám đuôi cho nên việc nhận bừa là vợ của anh không ít trường hợp, chính vì thế mà họ không tin Thẩm Nhất Đang nhất quyết cản cô lại.
“Vậy thì thử nói cho Lịch Bắc Dạ nghe xem, bảo anh ấy xuống đấy đón tôi!”
Cô quát lớn sau đó ngồi bệt xuống đất khoanh hai tay lại tỏ vẻ lầm lì không muốn rời đi, lấy điện thoại ra gọi cho anh những không bắt máy, điều này cô tức điên lên với đám vệ sĩ vì không thể chứng minh được thân phận của mình, cô cứ ngồi như vậy mãi khiến đám vệ sĩ chỉ biết lắc đầu vì sự lì lợm của cô, Thẩm Nhất Đang đã chờ rất lâu đến nổi cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến, cô dựa lưng vào cây cột gần đó và chợp mắt một tí.
“Có nên báo cảnh sát không? cứ để cô ta ở đây như vậy không tốt.”
Lúc này, Lịch Bắc Dạ cũng đã họp xong và anh quay trở về phòng để nghỉ ngơi, nhìn lên đồng hồ cũng đã quá trưa không biết Thẩm Nhất Đang có đến không, anh mãi mê công việc mà quên mất vụ này, mở điện thoại định gọi cho cô nhưng lại phát hiện rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ số máy của cô.
“Chết tôi rồi.”
Anh đưa tay ôm lấy đầu của mình bỏ lỡ nhiều cuộc gọi đến như vậy chắc cô sẽ giận anh lắm, quản lý lúc này cũng hì hục chạy đến sắc mặt không được tốt cho lắm.
“Lịch thiếu có một cô gái đang ngồi lì ngoài kia tự nhận là phu nhân của anh.”
“Cái gì? Sao không cho cô ấy vào?”
Lịch Bắc Dạ vỗ trán mạnh một cái, do là quản lý mới nên anh ta cũng không rành về Thẩm Nhất Đang cho lắm, anh biết được chuyện này liền cho người mời cô vào tuy vậy Thẩm Nhất Đang nhất quyết không vào cho đến khi anh tự xuống và đưa cô lên thì mới chịu.
“Không biết, bảo anh ấy xuống đây!”
Lịch Bắc Dạ cũng hết cách nên nhanh chân đi xuống để đón cô vợ nhỏ của mình, vừa nhìn thấy ánh hào quang như tỏa ra, nhân viên nép sát vào bên trong, đám vệ sĩ bắt đầu nuốt nước bọt khi thấy sự uy quyền của cô gái trước mặt, chân tay của họ run rẩy đứng không vững nữa.
“Lịch thiếu...”
Lịch Bắc Dạ lườm từng người một sau đó lạnh lùng đi tới phía Thẩm Nhất Đang nhẹ nhàng ôm chầm lấy cô xoa đầu của cô một cách cưng chiều, như lật mặt 360 độ làm cho nhân viên há hốc miệng vì lần đầu chứng kiến cảnh anh có hành động cưng chiều ôn nhu như vậy với một cô gái.
“Anh xin lỗi, để em đợi lâu rồi.”
Thẩm Nhất Đang dụi mặt vào lồng ngực của anh tay thì giữ chặt hông của anh, đám vệ sĩ thì tim đập chân thì run mặt mày tái xanh đi có vẻ như ngày tàn sắp đến vì dám đụng đến thiếu phu nhân.
“Thiếu...phu...nhân xin tha lỗi cho chúng tôi không biết trời cao đất dày.”
Bọn họ đột ngột quỳ xuống van xin cô, Thẩm Nhất Đang làm bộ dạng uất ức chỉ tay về phía bọn người đó.
“Họ ức hiếp em.”
“Em như vậy mà ai dám ức hiếp em được chứ?”
Anh cười khổ một cái, rõ ràng là cô làm khó dễ cho họ mà bây giờ lại quay sang mách lẻo như thế, cô vẫn không đồng ý bỏ qua cứ níu vạt áo của anh lay mạnh.
“Quản lý Nhậm, cậu ở lại xử lý được chứ?”
“Vâng.”