Thẩm Nhất Đang nhìn qua phía bà Triều rồi nhìn sang phía Triều Kim Nghiên, cô không hiểu tại sao họ lại nhìn cô chằm chằm như vậy, mặt cô ngơ ngác tròn xoe đôi mắt, trông họ đang có một thắc mắc gì đó muốn cô giải đáp, cứ im lặng như vậy mà không nói câu nào làm cô khó chịu.

“Hai người sao vậy? mặt con dính gì sao?”

Bà Triều nhíu mày rồi đưa tay chống cằm theo cách của một thám tử, còn Triều Kim Nghiên thì tươi cười hai tay chắp lại tỏ vẻ mơ mộng.

“Chị, người hôm qua là ai vậy đừng nói với em là bạn trai mới của chị nhé?”

“Mà tự xưng là vị hôn phu nữa chứ, hứa hôn từ lúc nào mà mẹ đây không biết vậy?”

Thẩm Nhất Đang nghe chẳng hiểu gì cả, cô lục tìm lại ký ức đêm qua chỉ nhớ là mình cùng những người bạn ở chỗ làm đi giải tỏa tâm trạng nhưng sau đó thì...dừng lại khoảng hai giây cô cố gắng nhớ tiếp thì nhớ ra mình được một người nào đó cứu khỏi tên dê xòm, rồi sau đó không còn nhớ gì nữa.

“Có người đưa con về thật sao? anh ta trông thế nào?”

“Dáng người lịch lãm rất là đẹp trai, gương mặt có chút lạnh lùng nhưng mà giọng nói rất trầm ấm, anh ấy nhìn sơ cũng biết là người có tiền có tiếng rồi, miêu tả như vậy chị có nhận ra không nhỉ?”

Triều Kim Nghiên liền đi tới nắm lấy tay của cô và miêu tả dáng người của người đàn ông đó, càng nghe cô càng thấy sao mà giống miêu tả Lịch Bắc dạ thế không biết, mà nếu là Lịch Bắc Dạ thì anh đã đưa cô quay về nhà anh ta rồi không chừng chứ đâu có mà đưa về đây, cô cũng khá tò mò về người đàn ông đó.

“Mà còn xưng là vị hôn phu của con.”

Thẩm Nhất Đang lại đứng hình mất ba giây, hôn phu của cô thì ngoài Lịch Bắc Dạ ra thì còn ai vào đây dám tuyên bố như vậy nữa, cô tức vì mình không thể nhớ được tình tiết tiếp theo, cô cũng không biết mình có là gì hay nói gì không nữa vì lúc say cô thường hay nói mấy lời nhảm nhí, nếu người đó là Lịch Bắc Dạ vậy có khi cô đã nói những gì mà mình không nên nói, nghĩ lại cô thấy quá mất mặt.

“Thôi bỏ qua chuyện đó đi mà khi nào thì em thi?”

Đánh trống lảng sang chuyện khác để tránh hỏi liên quan đến Lịch Bắc Dạ lại làm cô tức điên lên.

“Chắc khoảng cuối tháng này em đang dốc sức luyện tập, mà chị này...chị có thể đến xem được không? buổi biểu diễn...”

“Được, chị sẽ đưa mẹ đến cùng xem luôn.”

“Vậy thì tuyệt quá, yêu chị và mẹ nhất.”

Thẩm Nhất Đang ôm lấy Triều Kim Nghiên nhẹ xoa đầu của cô, giờ đây cũng ra dáng là một người chị hẳn hoi rồi, cô đã trưởng thành hơn và biết sống vì người khác hơn không còn bản tính kiêu ngạo ích kỷ nữa, có vẻ nhờ Lịch Bắc Dạ mà cô có được mình ngày hôm nay, cô cũng không muốn giận dỗi mãi chuyện này nếu như có gặp lại thì cô sẽ cho anh thêm một cơ hội lần nữa, thả lòng mình thêm một lần nữa vì biết đâu có thể tìm lại cảm giác lúc trước.

“Thôi con đi làm đây.”

“Chị đừng đi làm nữa, em có thể nuôi chị và mẹ được mà.”

Triều Kim Nghiên níu vạt áo của cô.

“Chị làm việc quen rồi, giờ không muốn ở không nữa chứ ở nhà buồn lắm.”

Cô đi tới đeo chiếc balo của mình lên rồi vẫy tay chào Triều Kim Nghiên và mẹ mình, cô vui vẻ bước đi trên phố có vẻ như yêu đời hơn hẳn, cô vừa đi vừa ngâm nga câu hát cho tới khi đến chỗ làm việc, cô vừa bước chân vào thì nhìn thấy mấy bà chị đồng nghiệp của cô đang tương tư mơ mộng về phía xa xăm, mắt thì hiện rõ trái tim mơ màng.

“Mấy chị sao vậy? mấy chị ơi.”

Lúc này họ cũng tỉnh lại và thoát khỏi cơn mộng mơ của mình tay chỉ về phía trước.

“Nhìn đi...là trai đó...trai đẹp đó.”

Thẩm Nhất Đang ngơ ngác nhìn theo hướng của họ, đó là người nhân viên mới của cửa hàng nhìn dáng người anh ta từ phía sau cũng không đến nỗi tệ, và khi quay lưng lại thì Thẩm Nhất Đang suýt chút nữa là cong chân bỏ chạy vì đập vào mặt cô là gương mặt của Lịch Bắc Dạ, anh hết chuyện để làm rồi sao mà bây giờ lại đến đây vậy trời? Trong đầu cô hoảng loạn, không nghĩ là có thể gặp lại anh ở nơi này, Lịch Bắc Dạ liền mỉm cười dịu dàng làm cho trái tim của bao cô gái thổn thức, anh đi tới chìa tay ra với cô và cất giọng.

“Tôi là nhân viên mới xin được chỉ giáo thêm.”

Cô lườm anh bằng ánh mắt sắc lạnh có vẻ như không muốn đáp lại lời chào của anh, tuy vậy các cô gái kia lại ra hiệu cho cô là chào hỏi lại dù gì cũng là phép lịch sự tối thiểu nên buộc phải đưa tay ra bắt lấy tay của anh.

“Đi làm việc thôi.”

Cô muốn rời đi nhưng tay vẫn còn bị anh giữ chặt Thẩm Nhất Đang liền nhíu mày rồi rụt tay lại, anh nháy mắt với các cô gái ở đây rồi ra hiệu cho họ đi chỗ khác để lại không gian chỉ còn có hai người.

“Em có ngạc nhiên không khi anh ở đây?”

“Chẳng có gì phải bất ngờ, Lịch thiếu thích gì thì làm nấy ai mà dám quản.”

Lịch Bắc Dạ kéo tay cô lại rồi ôm chầm lấy cô.

“Hôm qua còn nói yêu anh mà, người ta vì em nên mới đến đây để được gặp em mỗi ngày đấy chứ.”

Anh nũng nịu nói, Thẩm Nhất Đang thấy anh có vẻ như bị điên đến nơi rồi, còn đâu là mặt mũi nữa chứ, cô vẫn không quen với điệu bộ này của anh cho lắm liền kéo anh vào một góc bịt miệng anh lại.

“Vô đây rồi thì đừng có tỏ ra thân thiết với tôi quá, anh làm ơn bỏ cái vẻ đáng yêu đó đi làm tôi nổi da gà hết rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play