Ngày đầu tiên họ sánh đôi với nhau trên con đường lớn với quan hệ chính thức là một đôi, Thẩm Nhất Đang không còn phải e dè ngại ngùng mỗi khi nắm tay anh nữa thậm chí có thể công khai ôm anh rồi còn thân mật hơn nữa là hôn ở giữa nơi đông người, cô không ngần ngại công khai chuyện ngọt ngào của hai người ở nơi đông người, Lịch Bắc Dạ cũng ba phần bất lực bảy phần nuông chiều cô nên cô muốn làm gì thì làm anh không hề cấm cản.

Nhưng hôm nay cô mặc một bộ váy khá ngắn nên anh lúc nào cũng phải cảnh giác với những kẻ xung quanh cô, họ cứ chăm chăm nhìn vào đôi chân thon dài của cô trắng trẻo mịn màng không tì vết, Lịch Bắc Dạ mặt mày nhíu lại cởi áo khoác của mình quấn đôi chân của cô lại rồi bế lên với vẻ mặt thách thức đố ai dám nhìn nữa, và công khai chủ quyền rằng cô gái này là của anh.

“Gia Long à thả em xuống đi!”

“Không được, đã bảo em mặc dài một chút mặc như vậy bọn người kia cứ nhìn em mãi làm anh chịu không nổi, cứ như vậy đi sẽ không ai dám hó hé nữa.”

Thẩm Nhất Đang bật cười vì hành động của anh đúng là chiếm hữu quá mức quy định rồi, cô đưa tay ôm lấy cổ của anh. Cô ngồi ở một gốc cây chờ đợi anh mua nước đến trong lúc này thì Thẩm Nhất Đang Thả hồn theo những tán lá cây, cơn gió mát mẻ trong lành thổi qua bên má làm cô thấy nhẹ nhõm và yên bình, cô cũng không nghĩ rằng mình và Gia Long cũng có ngày trở thành một đôi nhưng càng tiếp xúc thân mật với anh thì cô lại thấy anh rất giống với người đó, phải!là Lịch Bắc Dạ.

“Tại sao nhìn bóng lưng lại giống như vậy? hay vì mình lo sợ hắn quá nên mới sinh ra cảm giác như vậy?”

Cô cứ suy đi nghĩ lại kể từ lúc đó đến giờ cũng không còn nghe bất kỳ cuộc gọi nào từ Lịch Bắc Dạ và cũng không thấy bất kỳ đám người nào của anh ta xuất hiện, rốt cuộc là cô chạy trốn vì điều gì? Cô có nên quay lại và làm rõ mọi chuyện để dứt khoát với anh ta lẫn với bố của cô giải quyết tất cả mâu thuẫn rồi quay trở lại đây tiếp tục cuộc sống của mình.

“Mình làm gì sợ hắn chứ? Nếu hắn thật sự lợi hại và muốn giết mình thì có lẽ mình đã chết lâu rồi.”

Thẩm Nhất Đang bắt đầu có kế hoạch của mình, trong lúc cô đang suy tư thì một lon nước ngọt lạnh lẽo áp vào bên má của cô làm cô giật bắn cả mình hốt hoảng kêu lên, cho đến khi nghe tiếng cười gian manh cùng vẻ mặt vui vẻ ấy của Gia Long thì cô cũng trở lại với thực tại.

“Xin lỗi, làm em sợ rồi sao?”

“Không đâu em chỉ giật mình chút thôi.”

Anh khui lon nước ra rồi đưa nó cho cô, Thẩm Nhất Đang nhận lấy rồi uống một ngụm, đôi tay của anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô một cách nâng niu, anh cứ nghĩ đây chỉ là giấc mơ hoang đường mà mình tưởng tượng ra tuy vậy anh vẫn muốn đắm chìm trong giấc mơ này mãi mãi không muốn thoát ra, sợ rằng sau khi thoát ra anh sẽ trở lại với thân phận là Lịch Bắc Dạ và là kẻ thù của cô thì nhất định cô sẽ không bỏ qua cho anh ngược lại cô sẽ căm hận và ghét anh vì đã lừa dối cô.

“Nhất Đang, nếu một ngày anh nói dối em điều gì đó và bị em phát hiện em sẽ xử anh thế nào?”

Anh không thể kiềm chế được câu hỏi xuất phát từ miệng của mình đúng là có hơi ngớ ngẩn một chút và sợ sau câu hỏi đó anh sẽ bị cô nghi ngờ nhiều hơn.

“Còn tùy vào lời nói dối của anh em sẽ xử trí khác nhau, nhưng anh sẽ không nói dối em đâu em tin tưởng anh nhiều lắm.”

Trông cô vẫn cứ ngây ngô như vậy còn đặt trọn cả niềm tin vào một kẻ xấu xa như anh, Thẩm Nhất Đang đưa tay xoa mái tóc rối bù của anh cùng chiếc kính trước mặt, nếu như anh cắt tóc ngắn lại và tháo bỏ chiếc kính ra hoặc là mấy miếng da sần sùi đó biến mất thì có lẽ anh sẽ là một đại nam nhân đẹp nhất thế gian này.

“Nhất Đang, anh không có nhà cũng không có người thân, anh chỉ có em nên...em đừng bỏ anh nhé.”

“Sẽ không đâu.”

Anh tựa như một đứa trẻ dụi đầu vòng lòng cô, cái cảm giác nóng ở giữa lồng ngực này là gì? Những giọt nước ấm thấm đẫm trên áo của cô rồi thấm vào da thịt, đây là nước mắt sao? tại sao anh lại khóc?

“Anh đang khóc đấy sao?”

“Không, anh không có là em tưởng tượng thôi.”

Thẩm Nhất Đang cũng không muốn hỏi tới, rốt cuộc là anh bị làm sao thế này? Lúc cảm nhận được những giọt nước mắt của anh thì cô dường như cũng muốn òa lên khóc theo, tay cô chạm vào vai anh vào lưng anh rồi vỗ nhẹ như dỗ dành một đứa trẻ.

“Em sẽ không để chúng ta sống trong cảnh bần hàn mãi, anh đợi em có được không? tới lúc em có tiền rồi chúng ta sẽ ăn sung mặc sướng.”

“Nhưng bằng cách nào chứ?”

“Bí mật.”

Lịch Bắc Dạ ngẩng đầu lên nhìn cô với đôi mắt long lanh còn vương chút nước mắt ở đấy, cô liền bật cười đưa tay nhẹ nhàng lau đi rồi đưa tay gỡ chiếc kính trên mặt anh xuống, đôi môi của cô cong nên nở nụ cười dịu dàng kéo anh lại gần hôn khẽ lên môi anh, anh cũng nhanh chóng bắt nhịp đáp lại nụ hôn của cô, linh cảm xấu đó ngày càng đến gần có phải là do anh suy nghĩ quá nhiều về nó nên mới có linh cảm như vậy hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play